Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Kiến Thanh lại trở về như thuở ban đầu, thậm chí còn tệ hơn cả lúc mới quen. Chúng tôi chẳng thể duy trì được vẻ ngoài hòa thuận tối thiểu nữa.
Sau khi vết thương lành, cậu lại bận rộn như trước, ngày nào cũng ra ngoài. Khách khứa đến nhà treo ngày một đông, tôi thường nghe thấy tiếng nói chuyện bên dưới lầu nhưng chẳng hiểu nổi một câu nào.
Cậu càng ngày càng giống một người trưởng thôn bận rộn.
Nhưng chưa bao giờ có ai lên lầu. Có một lần, hình như có một người đàn ông định bước lên, tôi đã nghe thấy tiếng cầu thang bị giẫm, nhưng lại bị Thẩm Kiến Thanh lớn tiếng quát ngăn lại. Trước đây, Thẩm Kiến Thanh còn sai người mang cơm lên cho tôi, nhưng lần này cậu tự làm mọi thứ, có lẽ cậu thực sự sợ tôi lại dính dáng mập mờ với ai đó.
Thẩm Kiến Thanh thật nực cười, cậu như đứa bé giữ khư khư viên kẹo của mình, như một con rồng ác độc bảo vệ kho báu của bản thân, nhưng nào ngờ trong mắt người khác, viên kẹo hay kho báu ấy lại chẳng đáng là gì.
Tôi không biết cậu sẽ giam giữ tôi đến bao giờ, có lẽ như lời cậu đã nói là cả đời.
Ngày tháng thật khó khăn, từng phút từng giây đều vô cùng buồn tẻ.
Mỗi khi nghĩ đến việc thực sự phải ở đây cả đời, tôi chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.
Tất nhiên tôi đã nghĩ đến cái chết. Nhưng ý nghĩ đó vừa nảy ra, tôi liền lập tức bỏ đi.
Tôi không hề phạm bất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839697/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.