Đúng là Thẩm Kiến Thanh lại lên cơn điên nữa rồi.
Lời cậu đầy ác ý, tôi đương nhiên không tin cậu có thể lấy ra thứ gì tốt đẹp. Nhân lúc cậu không chú ý tới, bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi hơi nới lỏng, tôi lập tức dùng sức nghiêng người, cắn mạnh vào bắp tay cậu.
"Szzz—"
Thẩm Kiến Thanh đau điếng hít một hơi, nhưng tay vẫn không di chuyển, mặc cho tôi cắn cậu.
Lòng tôi ác độc, tôi cau mày, răng không ngừng tăng thêm lực, muốn trút hết mọi oán hận và tức giận trong lòng ra.
Rất nhanh tôi đã nếm được mùi tanh nồng lan tỏa trong miệng.
Đó là mùi máu.
Thẩm Kiến Thanh như thể không hề cảm thấy đau đớn, cậu cứ duỗi thẳng cánh tay mặc cho tôi cắn. Nhưng cuối cùng tôi cũng không phải là người nhẫn tâm, chẳng thể cắn đứt một miếng thịt từ người cậu, chỉ đành ngậm ngùi buông miệng ra.
Trên bắp tay trắng nõn thon dài của Thẩm Kiến Thanh có một dấu răng hiện rõ. Da cậu bị rách, máu tươi đang rỉ ra từ vết thương.
Tôi phá phách đến cùng, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt cậu đầy vẻ khiêu khích.
Nhưng sự giận dữ mà tôi nghĩ cậu sẽ thể hiện lại không xuất hiện, ngược lại Thẩm Kiến Thanh còn mỉm cười dịu dàng với tôi.
Vào khoảnh khắc tôi rợn người nhất, cậu nói: "Đây là món quà mới anh muốn tặng tôi sao?"
Miệng tôi đầy mùi máu, lồng ngực dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng tôi vẫn cười lạnh, nhả ra hai từ đã lâu không dám nói từ kẽ răng: "Đồ điên!"
Đồng tử Thẩm Kiến Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839696/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.