"Ai cho phép anh tự ý chạy ra ngoài?"
Thẩm Kiến Thanh thấy tôi không trả lời, cậu lạnh lùng lặp lại lần nữa.
Từ "cho phép" đó khiến tôi cau chặt mày, "Gì mà cho phép hay không cho phép, tôi tự muốn ra ngoài."
Nửa khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh ẩn trong bóng cây, khuôn mặt tối sầm chẳng thấy rõ, nhưng tôi cũng biết vẻ mặt của cậu đang u ám.
Tôi thực sự không hiểu, tôi chỉ muốn một mình ra ngoài đi dạo chút thôi, sao cậu lại đột nhiên trở mặt. Có lẽ khoảng thời gian này chúng tôi ở bên nhau quá đỗi bình yên và hòa thuận, khiến tôi quên mất rằng về bản chất, cậu là một kẻ điên cuồng và nắng mưa thất thường.
Tôi thực sự ghét mối quan hệ như vậy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu, chỉ có cậu nắm giữ tất cả. Cậu muốn sống vui vẻ, thì tôi phải hợp tác với cậu để duy trì cái vỏ bọc bình yên giả tạo ấy.
Cái gọi là bình yên đó cũng chỉ là một bong bóng mong manh dễ vỡ, chớp mắt đã tan tành chỉ còn lại những vệt xà phòng vỡ vụn.
Thẩm Kiến Thanh bước vài bước tới, ánh mắt như lưỡi rắn thè ra, nói: "Tại sao anh không nói cho em biết? Chẳng những anh không nói cho em biết, mà còn ở riêng với cái tên ngốc đó!"
Ngốc ư? Trong mắt Thẩm Kiến Thanh, A Tụng chỉ là một kẻ ngốc nghếch thấp kém. Nhưng trong mắt tôi, hắn có một trái tim chân thành và không tì vết nhất.
Điều đáng sợ nhất trên thế giới này là bàn về tình yêu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839695/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.