Thời tiết trong núi biến ảo khôn lường, buổi chiều đổ một trận mưa rất lớn, rừng cây bị tưới đẫm, khắp nơi đều là màu xanh mướt như vừa được gột rửa. Nhưng đến gần tối lại hửng nắng, mặt trời tựa vào sườn núi, ánh nắng trải khắp núi rừng.
Vết thương của Thẩm Kiến Thanh đã đỡ hơn nhiều, cuộc sống dường như dần dần bình lặng trở lại. Vết thương trên mặt cậu vẫn để lại sẹo như một dấu ấn, luôn nhắc nhở tôi về tất cả những gì Thẩm Kiến Thanh sẵn lòng làm vì tôi.
Rừng cây bên ngoài nhà treo rất yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng có, tôi không biết trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng đã qua ấy, Thẩm Kiến Thanh đã một thân một mình vượt qua thế nào.
Tôi đứng dưới hành lang một lúc, bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở khàn đặc vọng từ trong rừng.
Tôi đứng khựng lại, nín thở lắng nghe.
"Hu hu hu... Khu Nỗ... hu hu hu!"
Thật sự có người đang khóc!
Tôi lần theo âm thanh, nhưng mọi thứ dường như ẩn mình sau khu rừng rậm, không thấy cả một cái bóng.
Gió đêm thổi về, bóng cây lay động.
Nếu cảnh tượng này đặt ở nơi khác chắc chắn sẽ mang màu sắc ma quái rùng rợn.
Nhưng tôi lại không tin quỷ thần, trong lòng còn không kìm được dâng lên sự tò mò.
Tiếng khóc này khàn đặc và trầm thấp, là giọng của một người đàn ông. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến một người đàn ông phải khóc than ở bên ngoài thế này?
Chân tôi khẽ di chuyển, vô thức nhìn về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839694/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.