Gió ngày càng mạnh, nhiệt độ trong rừng đột ngột giảm xuống, cành cây bị gió thổi nghiêng ngả, phát ra những tiếng xào xạc xào xạc , lá rơi lả tả. Sắp có một trận mưa lớn. Thẩm Kiến Thanh đòi tôi đền bù, nhưng cụ thể là đền bù thế nào thì cậu lại không nói rõ. Cậu chỉ vội vàng đưa tôi về phòng, để lại một câu "Anh chờ ở đây" rồi quay người đi mất. Tôi vừa hoang mang vừa lo lắng, sợ cậu sẽ lại đưa ra yêu cầu quá đáng. Nhưng không lâu sau, cậu đã quay lại, tay cầm theo một vật. Tôi nhìn kỹ — là chiếc máy ảnh của tôi! Lúc đó tôi để nó trong ba lô. Tôi cứ nghĩ ba lô bị bỏ lại trong hang rồi, tiếc vì trong đó có rất nhiều sổ ghi chép của tôi, còn lo sẽ nó bị dã thú ngoài rừng cào nát. Chẳng ngờ lại rơi vào tay Thẩm Kiến Thanh! "Đồ của tôi vẫn còn nguyên à?!" Cuối cùng cũng có chuyện khiến tôi cảm thấy đỡ xui xẻo hơn một chút. Thẩm Kiến Thanh tỏ vẻ đắc ý: "Em mang hết về, giữ giúp anh đấy." Vừa nói, cậu vừa thuần thục điều chỉnh máy ảnh, còn giơ lên nhắm về phía tôi thử góc. Trước đó tôi đã mang theo pin dự phòng, định chụp thêm vài tư liệu trong thôn Miêu, không ngờ giờ lại rơi vào tay Thẩm Kiến Thanh. Sau khi chỉnh xong, cậu nói: "Anh mặc trang phục người Miêu rất đẹp, em luôn muốn chụp một tấm ảnh, nhưng trước đó chân anh bị thương, không tiện chụp. Hôm nay thì vừa hay, cúng bái mẹ em xong, chân anh cũng khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839687/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.