"Cha em ở trong cái hộp đó."
Tôi vô thức nhìn theo lời cậu, dừng mắt trên chiếc hộp vuông trên bàn thờ, không thể tin được nói: "Cha cậu ở trong hộp đó ư?"
Nói xong tôi mới sực tỉnh, Thẩm Kiến Thanh chắc hẳn đang nói đến tro cốt.
Thôn Miêu Thị Địch chủ trương hỏa táng, vậy chắc chắn sẽ có tro cốt. Ở ngoài kia, sau khi hỏa táng, người ta thường chọn chôn cất hoặc rải tro xuống sông núi, tóm lại là không giữ lại bên mình. Theo những điều Thẩm Kiến Thanh nói trước đây, có lẽ thôn Miêu Thị Địch sẽ rải tro cốt vào sông, cầu mong ngày nào đó người đã khuất có thể theo dòng sông quay trở về quê hương.
Nhưng tro cốt của Thẩm Tư Nguyên lại luôn được cất giữ trong nhà sàn?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình, lại cảm thấy bất lực và buồn bã cho Thẩm Tư Nguyên.
"Cậu nên chôn nó xuống đất hoặc theo phong tục rải vào sông đi."
Thẩm Kiến Thanh tiến lên, rất trân trọng lau sạch hộp tro cốt, đặt nó ngay ngắn trên bàn thờ, nói: "Ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng mẹ em không nỡ."
Thẩm Kiến Thanh cụp mắt xuống như chìm vào một ký ức nào đó. Cậu nói tiếp: "Từ khi em có ký ức, cha vẫn luôn nằm trên giường, em ít khi gặp được ông ấy, vì cửa phòng ông ấy luôn đóng, mẹ em cũng không cho em làm phiền ông ấy."
Gió vẫn không ngừng thổi vào từ cửa sổ, tôi thấy hơi lạnh, không kìm được kéo chặt cổ áo.
"Nhưng em biết cha mẹ em chắc chắn rất yêu nhau, vì mẹ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839686/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.