Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về những lời Hoàn Huỳnh nói, tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài. Cứ lỡ chạm mắt Thẩm Kiến Thanh, tôi lại giả vờ như không có gì xảy ra.
Hoàn Huỳnh kề sát tai tôi, hỏi rất khẽ, rất nhẹ, nhưng đầy mê hoặc.
Anh có muốn, rời khỏi đây không?
Tôi có muốn rời đi không? Câu hỏi này không cần nghi ngờ.
Tôi chưa từng muốn ở lại đây dù chỉ một khắc.
Có lẽ nơi đây phong cảnh hữu tình, sơn thủy hữu tình, nhưng nền tảng để thưởng thức tất cả những điều đó là sự tự do. Khi một người không được tự do thì sẽ không còn tâm trí nào để quan tâm đến những thứ bên ngoài.
Còn về Thẩm Kiến Thanh... cậu chưa từng nằm trong kế hoạch tương lai của tôi. Cậu nên có một người bạn đời phù hợp hơn. Dù là ai, người đó cũng sẽ không phải là tôi.
Nhưng làm sao để rời khỏi đây? Trước đây chưa từng có ai đề nghị giúp đỡ tôi, nhưng giờ đã có Hoàn Huỳnh.
Tôi có nên tin cô ấy không?
Nói cho cùng, tôi rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay, chẳng phải vì quá ngây thơ và dễ tin người sao?
Nhưng cô ấy không có lý do gì để lừa tôi cả. Cô ấy có thể nhận được gì từ tôi ư? Lừa tôi chắc hẳn chẳng có ích gì cho cô.
Hơn nữa... bây giờ tôi đã không còn con đường nào khác để lựa chọn. Tôi chỉ có thể tin rằng cô có thể giúp tôi rời khỏi đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đã lờ mờ có đáp án.
Dù cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839685/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.