Những dải lụa đỏ buộc đầy cầu đá, gió núi lướt qua chúng như mang theo linh hồn về một thế giới tự do xa xăm.
Tôi tưởng khi nói đến cúng bái, Thẩm Kiến Thanh sẽ cúng ngay ở đầu cầu này, vì trên cầu đầy những dải lụa, có lẽ có một dải thuộc về mẹ cậu. Nhưng không ngờ cậu lại chẳng thèm liếc mắt, trực tiếp dẫn tôi bước qua cầu đá.
"Không phải ở đây sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Kiến Thanh: "Ở đây không có dải lụa đỏ của mẹ em."
"Hả? Không phải nói..."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Bà ấy khác, anh đi theo em đi."
Chúng tôi vừa nói vừa đi tiếp về phía trước, băng qua cầu đá, rời xa khu dân cư, cuối cùng đến một rừng trúc tựa lưng vào ngọn núi lớn.
Dưới tán rừng, không biết bao nhiêu ngôi mộ xếp ngay ngắn ở đó, chúng thẳng hàng như những người lính được huấn luyện bài bản.
Tôi chợt nhớ ra mình đã từng đến đây!
Lúc đó tôi cầm máy ảnh đi loanh quanh rồi vô tình đến đây. Khi ấy có hai người đàn ông người Miêu đuổi, nên tôi vội vàng rời đi.
Tôi đã từng tò mò, tại sao Thẩm Kiến Thanh nói thôn Miêu Thị Địch chủ trương hỏa táng, nhưng ở đây lại có nhiều ngôi mộ đến vậy. Chẳng ngờ trong số đó lại có một ngôi thuộc về mẹ cậu.
"Có lạ không?" Giọng Thẩm Kiến Thanh trầm thấp, "Dù sao thì anh sẽ biết hết những điều này, nhưng hôm nay về em sẽ nói cho anh biết luôn."
Trong lòng tôi tràn ngập tò mò, nghe vậy liền gật đầu.
Thẩm Kiến Thanh nắm tay tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839684/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.