Cơn mưa mùa hè chuyển sang cao điểm, một khi trút xuống là rả rích không dứt, lúc ngớt lúc nặng hạt, kéo dài suốt bốn năm ngày liền.
Cây cối trong rừng được cơn mưa lớn rửa trôi, xanh thẫm như mực, từng chiếc lá như ngấm đầy nước. Không khí trở nên trong lành lạ thường, hít thở một cái là phổi mát lạnh, toàn thân như được khai mở, từng lỗ chân lông đều giãn ra đón lấy hơi thở sạch sẽ ấy. Tôi phát hiện mình bắt đầu quen với cuộc sống thế này—không cần phải nghĩ ngợi gì cả.
Quả nhiên, Thẩm Kiến Thanh giữ lời, không còn khóa trái cửa nhốt tôi lại nữa. Mấy ngày nay tôi thường ngồi dưới mái hiên nhà treo, ngẩn người nhìn vào rừng sâu, vô định mà cũng vô cùng rảnh rỗi.
Ngược lại, dạo gần đây Thẩm Kiến Thanh lại bận rộn hơn hẳn. Cậu thường ở lì trong căn phòng nhỏ trên tầng ba, chính là nơi đặt bình tro cốt của Thẩm Tư Nguyên, không biết đang bày trò gì trong đó, mỗi lần bước ra đều mang vẻ mặt rất mệt mỏi.
Mấy hôm trước tôi còn thấy cậu xách một cái giỏ tre lên lầu, từ trong giỏ có thể nghe rõ tiếng "xì xì" đặc trưng của loài rắn.
Tôi không hỏi cậu đang làm gì, dù sao tôi cũng đang yên ổn tự tại.
Chỉ có một điều không ổn là cổ chân tôi. Dù vết thương đã lành, nhưng có lẽ vì nhà sàn vốn ẩm thấp, lại thêm mưa dầm suốt mấy hôm nay, chỗ từng bị trẹo lại âm ỉ đau nhức, vừa nặng nề vừa khó chịu.
Lúc này, tôi đang tựa vào hành lang nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839688/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.