🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quả thật Thẩm Kiến Thanh không nói dối, chiều nay cậu đã đưa một người Miêu đến.

Người Miêu kia chừng hơn năm mươi tuổi, trông cỡ tuổi cha tôi, chỉ là khuôn mặt đầy vẻ từng trải, nếp nhăn chằng chịt và làn da ngăm đen pha lẫn sắc vàng xạm, rõ ràng là người quanh năm làm việc nặng nhọc. Ông đeo một cái giỏ đan bằng tre trên vai.

Đi cùng ông ta là Hoàn Huỳnh.

Cô ấy cũng đến ư?

Người Miêu kia đặt giỏ tre xuống, lấy ra dụng cụ nắn xương. Nhìn thấy chúng tôi bất giác hơi sợ hãi, nhưng so với việc tàn phế hoàn toàn, thì nỗi đau thể xác có là gì.

Thẩm Kiến Thanh đứng ngoài cửa, vẫn chưa bước vào, Hoàn Huỳnh quay người lại nói gì đó với cậu.

Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh trở nên khó coi, vô cảm nhìn cô, còn Hoàn Huỳnh thì điềm nhiên đối diện ánh nhìn của cậu.

Tuy tôi không hiểu tiếng Miêu, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa họ.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kiến Thanh mới rời mắt, sải vài bước tới bên cạnh tôi, giọng nói dịu đi: "Em có chút việc, lát nữa quay lại. Anh đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu. Em về sẽ mang cho anh bánh nếp và trái cây mật."

Tôi dựng thẳng lưng, gượng gạo gật đầu. Khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh, tôi bỗng thấy xa lạ vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai an ủi tôi như vậy. Bố mẹ tôi chủ trương giáo dục theo kiểu kiên cường độc lập, ngã bị thương thì tuyệt đối không được khóc. Nếu tôi đau mà khóc, bố sẽ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839679/chuong-33.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.