Buổi tối hôm đó, tôi cũng chẳng rõ bản thân đã ngủ thiếp đi lúc nào. Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện cả người đã lạnh buốt, nửa nằm nửa ngồi tựa vào tường. Tôi lười nhác trườn vào trong chăn, kéo chăn đắp lên người, ý thức lập tức lại chìm sâu như rơi vào nước.
Sáng hôm sau tỉnh lại, mắt tôi còn chưa kịp mở, nhưng ý thức vừa tỉnh táo đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Trên eo tôi có một vật gì đó đè nặng — là một cánh tay vắt ngang qua, lưng tôi áp sát vào một lồng ngực nóng bỏng. Nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ của người phía sau xuyên qua lớp lồng ngực mỏng manh, truyền thẳng sang tôi.
Cả người tôi lập tức cứng đờ.
Là Thẩm Kiến Thanh.
Tôi gần như theo bản năng mà nhắm mắt giả vờ ngủ, qua một lúc lâu cậu vẫn không có động tĩnh gì, hơi thở đều đều kéo dài.
Tối qua cậu đến đây lúc nào vậy? Tôi hoàn toàn không hay biết. Nhưng giờ đây đầu óc tôi lại bắt đầu hoạt động nhanh nhạy.
Nếu cậu đã vào được phòng, vậy chắc chắn cửa không khóa! Dù có khóa thì cậu cũng sẽ có chìa!
Tôi có thể ra ngoài rồi.
Ý nghĩ này khiến tôi mừng rỡ như điên, nhưng nghĩ lại thì không đúng, cho dù cửa không khóa, nhưng với cái chân đang bị thương của tôi bây giờ, chắc chắn cũng không thể chạy xa. Trừ khi...
Tôi cẩn thận gỡ cánh tay của cậu ra, rất chậm rãi cẩn thận xoay người trong lòng cậu. Động tác vô cùng khẽ, trong suốt quá trình hắn không hề bị đánh thức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839678/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.