Tuy đã đồng ý giúp họ, nhưng tôi thật sự không biết nên mở lời thế nào.
Nhất là phải đi cầu xin Thẩm Kiến Thanh, chẳng biết cậu sẽ đưa ra yêu cầu gì đây.
Chiều tối, Thẩm Kiến Thanh trở về từ bên ngoài.
"Lý Ngộ Trạch, chân anh còn đau không?"
Thẩm Kiến Thanh vừa vào nhà, đặt một đĩa bánh nếp và mứt mật lên bàn rồi bước đến xem chân tôi.
Tôi tưởng cậu chỉ nói cho có, nào ngờ lại thật sự mang đồ ngọt về.
Tôi lắc đầu: "Khỏi rồi."
Trong ánh mắt Thẩm Kiến Thanh lóe lên một chút tiếc nuối kỳ lạ, cậu quay lại bưng đĩa bánh, tự mình ăn một miếng rồi nói: "Anh thử xem."
Bản thân tôi vốn không thích đồ ngọt, lại còn bận tâm chuyện đang xảy ra, đành bất đắc dĩ trước ánh mắt trông mong của cậu, lôi đại một miếng mứt bỏ vào miệng.
Vị ngọt thanh pha chút chua nhẹ lan tỏa trong miệng.
Bỗng nhiên tôi nhận ra, đây là lúc hiếm hoi chúng tôi có thể bình yên bên nhau. Chia sẻ một đĩa mứt, ăn một đĩa bánh nếp, hình như... hình như chúng tôi thật sự sống cùng nhau, trong mắt đầy ắp là người kia như những người tình chân thành.
Thẩm Kiến Thanh đột nhiên nói: "Thật ra, mẹ em rất thích ăn quả mật."
Tôi giật mình, chẳng ngờ cậu lại bất chợt nhắc đến mẹ mình.
"Ngày trước nhà em thường có quả mật để ăn. Nhưng sau khi cha em chết, mẹ em cũng không còn thích ăn nữa, thậm chí rất ít khi nói chuyện với em."
Nhiều người cho rằng, sự thiếu thốn và bất hạnh lúc nhỏ sẽ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839680/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.