Thẩm Kiến Thanh hóa điên rồi.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này.
Không biết từ đâu tôi bỗng dưng có thêm sức mạnh, một tay tôi đẩy mạnh bàn tay cậu ra và lùi lại phía sau. Nhưng phía sau là một hang động sâu thẳm không đáy, không có gì để tôi dựa vào.
"Đừng đến gần tôi! Tôi đã từ chối cậu rồi!" Tôi cố gắng dùng giọng khàn khàn dọa nạt, thực ra chỉ là để tự trấn an mình.
Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, thân hình cao lớn tạo ra một bóng dài phủ lên tôi. Mặt cậu lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Kiên nhẫn của tôi có hạn thôi. Nửa tháng qua tôi chơi với anh, giả vờ hiền lành và nhân từ, nhưng anh không tin, vậy tôi phải đổi cách giữ anh lại rồi."
Nói rồi, cậu giơ tay như bắt gà con vậy, kéo tôi đứng dậy. Chân phải của tôi đứng không vững, vừa chạm đất đã đau buốt như dao đâm.
"Á! Chân tôi!"
Thẩm Kiến Thanh thấy tôi đau đến nhăn mặt, liếc mắt xuống rồi lạnh lùng nói bằng giọng điệu đầy ác ý: "Đáng thương thật, chân què rồi mà còn muốn bỏ đi! Cũng đáng đời! Anh muốn đi thì đi được à?"
Nói xong, cậu chẳng thương xót gì, kéo tôi ra khỏi hang động. Tôi không theo kịp, chân trái loạng choạng, chân phải không thể nhấc lên, gần như bị cậu kéo đi thô bạo.
Vừa ra khỏi hang, ánh sáng mạnh khiến tôi ch** n**c mắt sinh lý. Thẩm Kiến Thanh thả tay, tôi ngã vật xuống đất.
Tôi lấy tay che mắt, cậu lại tiến đến, đúng lúc tôi không hiểu chuyện gì thì bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839675/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.