Khi chỉ có một mình, thời gian luôn trở nên dài đằng đẵng và khó chịu đựng.
Tôi đã uống thuốc hạ sốt, cơ thể cuối cùng cũng không còn lúc nóng lúc lạnh nữa. Nhưng cơn đau ở chân tay thì vẫn cứ gào thét, càng lúc càng dữ dội theo thời gian.
Tôi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa hang một lúc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng khiến tim tôi giật thót, nghi ngờ có phải họ đã quay lại rồi không.
Nhưng thực ra, họ mới chỉ rời đi được nửa ngày.
Khi trời bắt đầu sẩm tối, tôi cố gắng nhóm lửa. Chân tay bất tiện nên tôi chỉ có thể nhặt mấy cành cây gần đó. Vì cành còn ẩm, bật lửa mồi mãi cũng không cháy.
Bụng réo ùng ục, tôi lấy phần lương khô quý giá ra, bẻ làm đôi.
Thực ra từ buổi chiều tôi đã thấy hối hận rồi, lẽ ra tôi nên đi cùng bọn họ.
Dù lý trí nói rằng tôi chỉ là gánh nặng, nhưng về mặt tình cảm, tôi chẳng muốn ở lại một mình cô độc như vậy.
Tôi nghĩ đến cái chết.
Tôi còn trẻ, chưa đến mức phải sợ cái chết gõ cửa. Tôi không muốn chết. Nhưng với tình trạng hiện tại, nếu họ không quay lại, tôi rất có thể sẽ chết đói ở đây, hoặc gặp phải dã thú, bị cắn xé, bị độc chết... ai mà biết được?
Không biết họ đã đi đến đâu rồi, liệu đã ra khỏi rừng hay vẫn đang lạc trong khu rừng rậm rạp này. Trời đã tối, nếu Khưu Lộc và Từ Tử Nhung lại sốt nữa, chẳng biết một mình Ôn Linh Ngọc có xoay sở nổi không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839674/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.