Chiều tối, Thẩm Kiến Thanh lại đến mang cơm cho tôi.
Cánh cửa lớn đã bị khóa chặt, những ô cửa sổ từng trống không giờ được gắn kín bằng song sắt, cảnh vật bên ngoài bị chia vụn, hoàn toàn chặn đường trốn qua cửa sổ. Giờ đây tôi thực sự bị cậu giam giữ rồi.
Bị giam giữ. Không ngờ ở thời đại này rồi, mà chuyện đó vẫn xảy ra và lại rơi vào người tôi. Nhưng nói lý với Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn chẳng có tác dụng, cậu không tin mấy về quyền tự do thân thể, chỉ có thể nói ở đây mọi thứ đều do cậu quyết định.
Cậu đúng là một tên côn đồ vừa điên vừa lưu manh.
Trước đây tôi còn tưởng cậu đơn thuần và lương thiện, chẳng biết gì, nhưng thật ra chỉ có mình bọn tôi dại dột không biết nhìn người mà thôi.
"Không ăn cơm cũng không uống thuốc à?" Thẩm Kiến Thanh nhìn đĩa thức ăn và bát thuốc trưa đưa đến, vẫn nguyên vẹn chưa hề đụng đến, giọng đầy trêu chọc hỏi: "Đang muốn tuyệt thực với em à?"
Tôi quay người lại, lưng đưa về phía cậu, không muốn thèm để ý.
Cậu có thể hạn chế tự do thân thể tôi, thì không lẽ lại bắt tôi ăn hay nói sao? Tôi không tin cậu để tôi chết đói ở đây được.
Muốn chết cũng khó đến thế sao?
Thẩm Kiến Thanh đặt xuống bát cơm nóng hổi, bước đến gần, không thèm để ý đến sự kháng cự của tôi, đưa tay chạm lên trán tôi.
Tay cậu lạnh ngắt như một miếng băng.
"Không ngờ anh bị sốt, chắc là không có sức ăn rồi, tại tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839676/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.