Chúng tôi nhất định phải rời khỏi đây.
Đó là ý nghĩ duy nhất đang lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Rốt cuộc nghi thức "chém sao hỏa" này nhằm mục đích gì? Hoặc nói cách khác trong quan niệm của người Sinh Miêu, vì sao họ lại tổ chức nghi lễ ấy?
Thái độ của người dân nơi đây với chúng tôi vô cùng kỳ lạ — một mặt thì dè chừng cảnh giác, mặt khác lại mời gọi chúng tôi tham gia một nghi thức long trọng đến thế.
Trước sau mâu thuẫn, nhất định là có điều gì đó đang bị che giấu.
Sao giờ tôi mới nhận ra điều này chứ?
Chính sự thiện lương và chân thành của Thẩm Kiến Thanh đã khiến chúng tôi lơi lỏng cảnh giác, khiến tôi ngộ nhận rằng tất cả người dân nơi đây đều thân thiện như cậu.
Thế nhưng, tôi đã bỏ qua một điều, một điều mà từ lâu tôi vẫn vô thức né tránh, sau lần bị lạc trong núi sâu đầy hoảng loạn ấy, chúng tôi đã quá mệt mỏi, khao khát sự an ổn đến mức chỉ cần một tia sáng le lói cũng tự huyễn hoặc bản thân rằng đó là ánh bình minh. Nhưng ai mà ngờ, có lẽ ánh sáng đó chỉ là chiếc đèn lủng lẳng trên đầu cá săn mồi, dùng để lừa gạt con mồi mà thôi!
Mấy trăm năm qua, họ ẩn cư nơi núi sâu mà không bị ai phát hiện, thật sự là do may mắn hay vì nơi đây quá hẻo lánh khó tìm? Lẽ nào trước giờ chưa từng có ai đến được đây ư?
Và cả những người từng đến, họ thật sự đã rời đi rồi sao?
Một cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839670/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.