"Cô bé đó sao thế?" Từ Tử Nhung chỉ vào bóng lưng đang chạy vội của cô gái, rồi chuyển ánh mắt sang Thẩm Kiến Thanh: "Trông cô ấy có vẻ rất thân thiết với cậu đấy."
Thẩm Kiến Thanh thản nhiên nói: "Tôi bảo cô ấy đi gọi người lớn trong thôn ra đón tiếp. Chẳng qua là quen biết, gọi được tên thôi, chưa tới mức thân thiết gì."
Khưu Lộc nghe xong thì mắt sáng lên: "Đón tiếp á—— có hơi quá rồi! Liệu có cần bày trận rình rang đến vậy không?"
Miễn là không bị đuổi đi là chúng tôi đã thỏa mãn lắm rồi, đâu dám mơ tới nghi thức nghênh đón gì chứ.
Chúng tôi theo con đường nhỏ men lên sườn dốc, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tất cả những gì ở đây đều mới mẻ với chúng tôi, đều đáng để ghi lại vào tiến trình khảo sát. Đây là khu vực dân cư tập trung, hai bên đường toàn là nhà treo. Những ngôi nhà này hơi khác với kiểu nhà treo ở thôn Miêu Đồng Giang mà tôi từng thấy, bề ngoài mộc mạc hơn nhưng tính thực dụng lại cao hơn. Tôi còn thấy trên hành lang tầng hai của vài nhà có treo cả dãy thịt xông khói.
Lúc này, vì sự xuất hiện của chúng tôi mà một số ngôi nhà treo đóng kín cửa, một số khác thì ló ra vài cái đầu tò mò sau cánh cửa, ánh mắt cảnh giác hoặc hiếu kỳ nhìn chúng tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn bách thú.
Chỉ cần ánh mắt họ chạm phải tôi thì họ sẽ lập tức rụt lại sau cánh cửa, như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839663/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.