Chào đón ư?
Tất cả những ghi chép và lời đồn mà tôi từng đọc đều nói rằng người Sinh Miêu không hề chào đón người ngoài.
Nhưng nếu một người như Thẩm Kiến Thanh còn có thể đối xử tử tế với chúng tôi như vậy, tôi nghĩ, ngôi làng đã nuôi dưỡng cậu ấy chắc hẳn cũng không đến mức quá lạnh lùng.
Quả nhiên là "đọc sách chớ tin hết, đọc vạn quyển không bằng đi vạn dặm".
Ôn Linh Ngọc đặt bát xuống nói: "Tôi cứ tưởng là bọn tôi không được chào đón cơ đấy, nghe cậu nói vậy thì yên tâm rồi."
Ăn xong cơm, chúng tôi theo chân Thẩm Kiến Thanh xuống núi, đi về phía bản làng của người Sinh Miêu.
Lúc trước, khi còn đứng trên vách núi, chúng tôi đã thấy được làn khói bếp từ xa, tưởng rằng ngôi làng ở rất gần. Nhưng thật ra họ sống ở phía bên kia ngọn núi, chúng tôi phải đi vòng dưới chân núi một đoạn rất xa mới đến nơi.
Ước chừng đi được 15 phút, rẽ qua một khúc quanh, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên mở ra rộng lớn.
Chỉ thấy rừng rậm từng lớp lùi dần, để lộ ra một khúc sông xanh biếc ẩn mình giữa núi non trùng điệp. Dòng sông khá rộng, một cây cầu đá hình vòm như dải cầu vồng vắt ngang qua. Hai bên bờ sông là cỏ dại um tùm, lau sậy mọc khắp nơi, gió thổi qua là cả cánh đồng như cùng cúi đầu.
Phía bên kia dòng nước, thấp thoáng là bóng núi xanh mờ. Trong vòng ôm của núi và sông, là một vùng đất bằng phẳng phì nhiêu. Những thửa ruộng được các bờ đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839662/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.