Thì ra căn nhà treo này là nhà của Thẩm Kiến Thanh.
Trong khu rừng này chỉ có duy nhất một ngôi nhà như vậy, đơn độc, cô liêu, ban đầu tôi cứ ngỡ đã bị bỏ hoang từ lâu, chẳng ngờ lại là nơi cậu ấy sinh sống.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cũng lần lượt bước lên bậc thang, tiến vào căn nhà của cậu.
Vừa lên tầng một là một hành lang nhỏ rộng chừng hai mét, nối thông ba căn phòng liền kề. Trong cùng là cầu thang dẫn lên hành lang nhỏ trên tầng hai. Nội thất trong nhà vô cùng giản dị, phòng khách chỉ có một chiếc bàn gỗ nguyên khối trông như được đẽo sơ từ thân cây rồi dùng luôn. Cạnh bàn là một chiếc ghế dài lỏng lẻo, lệch hẳn sang một bên.
Phòng khách khá tối, chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên lờ mờ từ ngoài cửa để soi sáng, giữa thời tiết đầu hè mà vẫn cảm thấy se lạnh. Tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh một vòng, không có dây điện, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, đến cả bóng đèn cũng không có.
Nơi này đúng là một nơi nguyên sơ đến kỳ lạ, mang đi quay phim cổ trang cũng chẳng cần dựng cảnh gì thêm.
Thẩm Kiến Thanh đặt chiếc gùi sang một bên, nói: "Đồ đạc đơn sơ, mọi người chịu khó một chút. Trong nhà chỉ có một cái ghế, nếu muốn nghỉ ngơi thì lên tầng trên. Tầng hai có ba phòng, bình thường không ai ở, phải dọn dẹp một chút."
Tôi tò mò hỏi: "Cậu sống một mình à?"
Thẩm Kiến Thanh đứng trong bóng tối, ánh sáng mờ nhạt khiến nét mặt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839661/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.