Trong nhóm chúng tôi, có người từng nhảy bungee, có người chơi dù lượn, nhưng tất cả đều chỉ dám thử khi đã có đầy đủ thiết bị bảo hộ an toàn.
Bốn người chúng tôi đều rất sợ chết, không ai muốn mạo hiểm tính mạng ở chỗ này.
Dây xích treo lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, lại còn bị gió thổi đung đưa không ngừng, thỉnh thoảng va vào vách đá vang lên những âm thanh khiến người ta ê cả răng. Kể cả người không sợ độ cao cũng thấy hai chân mềm nhũn.
Hình như Thẩm Kiến Thanh nhìn ra được sự chùn bước của chúng tôi, cười trừ: "Các cậu không dám thì thôi vậy."
Ngữ điệu cậu có chút khác thường, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng. Cậu nhìn tôi, nhướng cặp mày rậm tuấn tú.
Tôi lặng lẽ siết chặt hai bàn tay đang buông thõng. Dù thế nào đi nữa, tôi nhất định phải xuống.
Tôi và Từ Tử Nhung còn chưa kịp nói gì, cô gái vẫn luôn yếu đuối dịu dàng là Ôn Linh Ngọc lại lên tiếng trước: "Cậu trông còn nhỏ tuổi hơn cả chúng tôi mà cũng dám xuống, vậy tôi cũng dám."
Câu nói ấy khiến tôi phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác. Suốt dọc đường, Ôn Linh Ngọc nói năng nhỏ nhẹ, ngay cả thở mạnh cũng không có, tính tình dịu dàng, không ngờ lại can đảm đến vậy.
Thẩm Kiến Thanh liếc mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lãnh đạm lười biếng, không mang chút cảm xúc nào. Từ góc nhìn của tôi, viên hồng nhạt bên mí mắt hắn, chiếc vòng cổ nơi cổ cùng món trang sức bạc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839660/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.