Hôm nay, chúng tôi hẹn Thẩm Kiến Thanh đi dạo quanh làng để chụp ảnh làm tư liệu và bằng chứng khảo sát.
Sắp đến giờ hẹn mà ba người kia vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi vừa đợi vừa chỉnh lại máy ảnh trong hành lang tầng một.
May mà máy ảnh của tôi có pin dự phòng, lại có mang theo sạc dự phòng, chỉ cần tiết kiệm điện thì cầm cự thêm mười ngày tám hôm cũng không thành vấn đề.
"Tôi có thể xem cái này không?" Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm vào máy ảnh trước ngực tôi, đôi mắt đen lấp lánh sáng.
Tôi lập tức tháo ra: "Cái này gọi là máy ảnh, cậu thấy bao giờ chưa?"
"Máy ảnh à..." Thẩm Kiến Thanh lặp lại, "Tôi từng thấy người khác dùng ở thôn Miêu Đồng Giang. Nhưng tôi không dám đến gần bọn họ."
Có lẽ do những ngày qua chúng tôi ở cùng nhau khá lâu, tiếng Hán của Thẩm Kiến Thanh tiến bộ thần tốc, ngữ điệu cũng không còn kỳ lạ như trước. Dù đôi lúc vẫn còn lắp bắp, nhưng phát âm đã chuẩn hơn rất nhiều.
Tôi nói: "Thứ này có thể giữ lại những khung cảnh ý nghĩa và đẹp đẽ, hoặc những gì bản thân yêu thích. Bây giờ chúng ta có thể xem những bức ảnh được chụp từ vài trăm năm trước, từ đó hiểu được những câu chuyện từ thuở đó."
Thẩm Kiến Thanh nhìn tôi đầy kinh ngạc, đôi lông mày nhướng cao lên như muốn nói: Thật không thể tin được.
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ nổi bật của cậu, tôi bỗng nhớ đến tấm ảnh chụp nghiêng mà mình vô tình chụp được dưới nhà treo hôm trước.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839664/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.