Tối nay, tôi biết chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Nếu đêm qua phải ngủ trong xe đã đủ khổ, thì hôm nay ngủ trên mặt đất dưới bầu trời rộng lớn, đúng là lần đầu tiên tôi phải trải qua cảnh này.
Trong lều vọng ra tiếng Ôn Linh Ngọc và Khưu Lộc rì rầm trò chuyện, nghe chẳng rõ ràng. Từ Tử Nhung nằm rất lâu mà vẫn chưa ngủ, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề, cuối cùng hắn dứt khoát xoay người ngồi dậy, trong mắt không còn chút buồn ngủ nào, lặng lẽ đá chân vào đống tro tàn bên lửa trại.
"Không ngủ được à?"
Từ Tử Nhung cau mày lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, hắn phiền não quay đầu đi, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cảm thấy mẹ nó là do tôi liên lụy đến các cậu. "
Tôi nói, "Đừng nghĩ vậy, kể cả tôi cũng có thể bị lạc đường mà."
Từ Tử Nhung lau mặt, lúc này tôi mới nhận ra hắn đang khóc. Tôi không nói gì, cũng chẳng quay đầu nhìn hắn và lại càng không an ủi. Có lẽ với hắn bây giờ mà nói, an ủi chỉ khiến mọi thứ thêm gượng gạo.
Tôi nhìn về phía rừng rậm đen kịt.
Bóng cây đêm phủ kín, chỉ cần có chút gió thoảng qua là bóng cây lại lay động, làm cho đêm tối càng thêm phần ma quái.
"Xào xạc xào xạc..."
Lại là tiếng gió thổi tán cây.
Nhưng Từ Tử Nhung lại bỗng đứng thẳng người, đồng tử mở rộng, hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Không, không phải gió!
Bây giờ hoàn toàn không có gió!
Tôi chợt hiểu đó là tiếng gì.
Đó là... tiếng bầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839657/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.