Từ Tử Nhung nhìn theo hướng ngón tay tôi, rồi lập tức mở to mắt.
"Đó là bia đá, trên đó còn có chữ nữa!" Hắn nói chắc nịch.
Tán lá xanh tầng tầng lớp lớp rủ xuống, che lấp một tấm bia đá cao chừng nửa mét. Thân bia phủ đầy rêu xanh, gần như hòa lẫn vào môi trường xung quanh. Nếu không nhờ tôi tình cờ nhìn thấy, e là sẽ bỏ sót mất.
Tôi vội hỏi: "Chữ gì?"
"Xa quá, chẳng thấy rõ..." Từ Tử Nhung nói xong thì chợt nín thở, nhảy bật lên tại chỗ!
Đúng là dân thể thao có khác, con suối rộng hơn hai mét gần ba mét, cậu ta nhảy vèo qua, đến quần cũng không ướt.
Từ Tử Nhung tới gần tấm bia, ngồi xổm xuống, vạch đám cỏ dại ra, nhíu hàng lông mày rậm rạp nghiêm túc xem xét.
"Ờ...ờ..."
Tôi thấy hắn cứ 'ờ ờ' mãi mà chẳng nói rõ được gì, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là chữ gì?"
Từ Tử Nhung lúng túng đứng lên, gãi đầu xấu hổ: "Tôi không biết chữ này. "
Tôi: "..."
Khưu Lộc cũng bất lực lấy tay che mặt, bộ dạng như đang nói "Tôi không quen anh ấy, người mất mặt cũng chẳng phải tôi".
Tôi hít sâu một hơi, lui lại hai bước, hơi chạy đà rồi dùng sức nhún chân!
Suýt chút nữa là tôi nhảy hụt.
Trọng tâm nghiêng về phía trước, suýt nữa tôi ngã nhào. May là Từ Tử Nhung nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy cánh tay tôi. Dù tư thế có hơi khó coi, nhưng ít nhất vẫn vượt suối an toàn.
Tôi bước lên xem xét tấm bia đá.
Tấm bia này hẳn đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839658/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.