Hy vọng được ra ngoài đã ở ngay trước mắt, Ôn Linh Ngọc và Khưu Lộc xúc động mà ôm lấy nhau.
"Tuyệt quá! Tiểu Ngọc ơi, cuối cùng chúng ta cũng sắp ra ngoài rồi! Cuối cùng cũng sắp ra khỏi nơi quái quỷ này!"
Ôn Linh Ngọc liên tục gật đầu, không kìm được xúc động.
Ngay cả Từ Tử Nhung cũng bắt đầu dùng tay phải vẽ lên trán, hai vai và bụng một dấu thập chẳng mấy chuẩn xác. Anh chàng này lúc bình thường luôn tự xưng là người theo chủ nghĩa duy vật, là người kế thừa chủ nghĩa xã hội. Vậy mà lúc này lại quay sang cảm ơn Chúa đã phù hộ.
Biết được lối ra không còn xa nữa, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, ngay cả nụ cười cũng trở nên thoải mái. Thấy thiếu niên kia vẫn đeo chiếc sọt sau lưng, tôi bèn nói: "Cậu có muốn đi nhờ một đoạn không? Chúng tôi không có ý xấu, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi."
Thiếu niên lắc đầu, nói: "Không cần đâu. "
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy hơi thất vọng, nghĩ ngợi một hồi lại lấy hết can đảm bảo: "Chúng ta khá có duyên, cậu có thể cho tôi biết tên được không?"
"Có duyên. Anh lại nói từ này nữa, thật kỳ lạ..." Thiếu niên cười trừ, "Tôi là Thẩm Kiến Thanh, Kiến trong khán kiến, Thanh trong A Thanh. "
Thanh trong A Thanh à?
A Thanh là tên ai đó phải không? Sao lại dùng tên người khác để giới thiệu tên mình? Hay là, đó là người trong lòng cậu?
"Chứ không phải Kiến Thanh trong " Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị [*] "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839656/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.