Sáng sớm, mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, rải những tia nắng rực rỡ xuống nhân gian. Khu rừng rậm rạp, cành lá sum suê, tầng tầng lớp lớp lá cây che kín ánh sáng, chỉ để lại những đốm sáng lốm đốm, tạo thành từng chùm tia sáng có thể nhìn thấy, phản chiếu lên mặt đất.
Sương sớm tan nhanh dưới ánh mặt trời, chỉ còn những giọt sương đọng lại trên lá cây, cành cây, và mặt kính xe.
Tôi mơ màng mở mắt, đưa tay che ánh sáng chói lòa.
Cả người đau nhức như bị ô tô cán qua. Đặc biệt là cổ, nhức mỏi vô cùng, chắc do tối qua ngủ không ngon giấc, lại không có gối tử tế.
Tỉnh táo dần, tôi nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua.
Đang đi về thì bị lạc, rồi mất tín hiệu ...
Và cả những côn trùng kia nữa!
Có lẽ do trời đã sáng rõ, không còn cái không khí u ám đáng sợ của đêm tối, nên khi nghĩ lại cảnh tượng ấy, tôi cũng bớt cảm thấy kinh hoàng.
Tối qua chúng tôi thay phiên canh gác. Tôi canh lượt đầu, lượt cuối cùng hẳn là đến lượt Ôn Linh Ngọc.
Tôi nghiêng đầu thì thấy cô đang dựa vào cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều kéo dài.
Chắc là cô mệt quá nên ngủ quên.
Tôi xoay người, muốn xuống xe đi lại một chút cho giãn gân cốt.
Ban đêm ở vùng núi lạnh hơn nhiều, lớp sương mỏng phủ trên kính chắn gió khiến tầm nhìn mờ mịt. Tôi vén chiếc áo khoác giữ ấm trên người, ghé sát vào kính xe lau sạch.
Vừa lau xong một mảng kính, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839655/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.