Chúng tôi bị lạc giữa Thập Vạn Đại Sơn[*] . [*] Thập Vạn Đại Sơn: một dãy núi ở đông nam Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây Còn điều gì có thể khủng khiếp và tồi tệ hơn thế? Bốn phía là cây cối rậm rạp đến mức gần như đen kịt, thỉnh thoảng có chim bay ngang qua, nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Con đường ngày càng hẹp, càng đi càng vắng, cỏ dại mọc đầy hai bên đường. Trời tối dần, còn chúng tôi thì như càng lạc sâu vào nơi hẻo lánh hơn. Chúng tôi dừng giữa đường rồi quay đầu đi ngược lại, nhưng dù thế nào cũng không tìm được con đường lúc đến. Giống như chúng tôi đang rơi vào mê cung khổng lồ. Trừ cây và cây ra, thì không hề có lấy một cột mốc hay biển chỉ dẫn. Tôi quay trở lại ghế lái, tập trung tinh thần và cố gắng nhớ những con đường na ná nhau. Nhưng vẫn không tìm được lối ra. Cứ như thể chúng tôi đang bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp rừng rậm và sương mù. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng chúng tôi đang đi lòng vòng tại chỗ. Trời hoàn toàn sập tối là một sự thật khủng khiếp khác. Đi trong bóng tối thì càng khó quan sát phía trước. Hơn nữa chúng tôi đã nửa ngày không ăn gì, mấy cái bụng đói cứ thế thay phiên nhau "ọc ọc". Lúc này, tôi bắt đầu chân thành cảm ơn sự nhiệt tình của Khưu Lộc. Nhờ cô chất đống đặc sản trong cốp xe, có bánh có thịt khô, nên giờ ít nhất chúng tôi mới không bị chết đói. Ôn Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839654/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.