Cố Tiểu Tây thản nhiên nhìn gã ta một cái, nói: "Nếu đã như vậy, thì tại sao anh lại bắt cóc trẻ con về?"
Nếu chỉ để tống tiền, thì bắt những đứa trẻ còn chưa biết viết về có ích lợi gì? Mà chắc chắn nó sẽ trở thành bóng ma khủng khiếp suốt đời với những đứa trẻ này, và nó cũng sẽ khiến gia đình của những đứa trẻ này lo lắng, thậm chí tan vỡ.
Lúc này, Hổ Tử vốn im lặng bỗng sốt ruột xua tay: "A a a a."
Cố Tiểu Tây nhìn nó một cái, không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn về phía Hình Kiện, muốn nghe lời giải thích của gã ta.
Hình Kiện mím miệng, thấp giọng nói:"Hai đứa trẻ đó không phải do tôi bắt cóc, chúng bị vứt bỏ."
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây trầm tĩnh, cô nhìn chằm chằm Hình Kiện, không biết là tin hay là không tin.
"A a a a." Dường như Hổ Tử sợ Cố Tiểu Tây không tin, nó dùng cả tay chân lẫn chân ra hiệu, còn liên tục gật đầu.
"Bọn họ ở lại nơi đó, cuối cùng cũng bị người ta bắt cóc thôi, chẳng bằng được tôi mang về. Mặc dù chỗ này của tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỗ ở cũng tồi tàn, nhưng tối thiểu nhất, sẽ không có ai coi bọn họ là hàng hóa rồi bán ra ngoài."
"Tôi không nói dối, nếu không tin thì cô có thể ra ngoài hỏi, chờ hai đứa bé kia tỉnh lại, cô cũng có thể hỏi bọn chúng."
"Tôi đã nói hết mọi chuyện với cô rồi, nói đi, cô muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604686/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.