Edit: tart-trung
Không có nụ hôn như trong tưởng tượng, chỉ có một câu “Ăn cơm” lạnh lùng.
Hạ Nhiễm nghĩ tới bản thân tỉ mỉ trang điểm, tâm tình vui mừng lập tứcgiảm xuống còn nữa. Hai vai cô còn cảm nhận được hơi ấm từ áo khoác củaanh, ngón tay anh lạnh buốt trượt xuống xương quai xanh.
Hai tay anh khoác lên vai cô không bao lâu liền thu lại, im lặng khôngnói chỉ đứng bên cạnh. Hạ Nhiễm vô thức nâng mắt nhìn Cố Tần Thần, đôimắt trong suốt ngưng tụ, anh không có gì muốn nói với cô sai? Thấy người đẹp trước mắt mà cả một câu tán thưởng cũng không nói. Tự tôn nữ nhâncủa Hạ Nhiễm cảm thấy thất bại sâu sắc.
Quả nhiên, vẫn là người không hiểu phong tình chút nào. Hạ Nhiễm nângtay lấy áo khoác của anh xuống, không giải thích nhét lại vào trong lòng anh, khóe miệng cong lên: “Ăn cơm”.
Nói xong cô xoay người, gót giày năm phân dẫm xuống sàn, khoan thai đi vào phòng ăn.
Cổ Cố Tần Thần khô khốc khó nhịn, trên miệng khoát chút nụ cười cayđắng, mắt anh liếc qua, muốn mở miệng gọi cô, nhưng thân ảnh yểu điệucủa cô đã chậm rãi đi xa.
Hạ Nhiễm nhất định không biết, Cố Tần Thần phải quyết tâm lớn lắm mớinhịn xuống không kéo cô lại hôn. Trước đó không lâu, anh cũng chỉ là vân đạm phong khinh nhìn thoáng, xương quai xanh nữ tính mê người thu hếtvào đáy mắt. Anh hờ hững thu lại tầm mắt, rồi lại bị ánh mắt của cô hấpdẫn, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át như hoa mân côi, dụ hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1997981/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.