Cuối cùng sư phó quyết định rời đi, trở về quê nhà. Tôi cầm số bạc mấy năm nay gom góp được đưa cho ông, nhưng ông không nhận. 
“Sư phó, tôi ở trong phủ không cần dùng đến bạc, sư phó cầm lấy đi. Đây là tâm ý của tôi.” 
Ông liếc nhìn tôi, “Năm đó ngươi nói muốn giết người Đột Quyết, hiện tại không quên chứ?” 
“Không quên.” 
“Vậy chỗ bạc này dùng để chuộc thân cho mình, sao lại đem cho lung tung?” 
“Lúc ấy bán thân là văn tự bán cả đời, tuy rằng không nhiều bạc, nhưng có thể chuộc thân hay không vẫn phải phụ thuộc vào chủ mua. Tình hình hiện giờ, tôi muốn chuộc thân sợ không dễ dàng. Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, chỗ bạc này nhất thời không dùng đến.” 
Cuối cùng sư phó nhận bạc, rồi rời đi. Ông là một hán tử lỗ mãng, sẽ không nói mấy lời linh tinh như bảo trọng, mà chỉ lo nghĩ tới tương lai của tôi. Tôi thật tâm cảm kích ông. 
“Đi đâu vậy, vừa rồi không tìm thấy ngươi.” 
“Võ sư phó đi rồi, tôi đi tiễn.” 
“Tiễn ông ta làm gì, cũng không phải sư phó của ngươi.” 
“Không phải hôm qua phu nhân đã dặn dò thiếu gia nhất định phải đưa tiễn Võ sư phó sao”, tôi khẽ cười nói, “Nếu phu nhân hỏi, tôi sẽ nói thiếu gia thân thể không khoẻ, nhờ tôi đi hộ. Cũng có lí do thoái thác.” 
“Cũng đúng”, thiếu gia gật đầu, kéo tay tôi, “Ngươi giúp ta xoa bóp vai, thấy hơi đau.” 
“Ừ”, tôi vừa đấm bóp, vừa suy tư, hiện giờ tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich/2427495/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.