Hai đứa trong phòng thiếu điều muốn chết đứng, trố mắt nhìn nhau. Dương Khanh bên ngoài mãi không thấy ai ra mở cửa cho mình, hắn khó chịu gõ cửa lần nữa, miệng lèm bèm hỏi:
"Làm gì đó? Tao vào à?"
"Cậu đợi con một chút."
Thường hoảng hốt, lật đật dọn dẹp sạch sẽ mớ đồ cậu bày bừa ra, thằng Chất cũng gom gọn mấy thứ Thường cho, nhưng Dương Khanh đã không còn đủ kiên nhẫn, cứ thế đẩy cửa vào luôn.
"Thằng Chất? Hai đứa bây đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ, túm tụm ở đây làm gì?"
Thằng Chất bị điểm danh, nó cười gượng đứng dậy, trong lòng nghĩ không phải cậu tư Khanh cũng không chịu ở phòng mình yên ổn ngủ sao, ngoài mặt lại lễ phép trả lời:
"Dạ, giờ con về liền đây, cậu tư có việc gì mà phải đích thân tới đây vậy?"
"Kệ tao, về đi về đi."
Dương Khanh thấy hơi chóng mặt, phẩy tay đuổi người. Chất quay qua nhìn Thường, hỏi bằng ánh mắt:
"Coi bộ thằng chả xỉn rồi, mày cần tao giúp gì không?"
Thường lắc lắc đầu, cũng phẩy tay với nó:
"Không cần, mày về ngủ đi, cậu tư tao lo được."
Thằng Chất đành gật đầu, nó nghĩ dù sao cũng là hai thằng đàn ông với nhau, cậu tư Khanh còn có thể làm gì chứ.
Thường chờ Chất đi rồi liền đóng cửa lại cẩn thận, lúc quay về thì thấy Dương Khanh đã an vị trên giường cậu, lưng hắn thẳng tắp, hai tay khoanh lại im lặng chờ đợi. Thường bất đắc dĩ thở dài, cậu định rót cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3646053/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.