Trời trưa mát mẻ, nắng buông nhẹ dừng trên tán cây cao lớn, Thường im lặng đưa mắt nhìn ánh sáng lỗ chỗ lấp lánh, đầu óc cậu trống rỗng, giọng rầm rì đáp:
"Không biết nữa."
Thằng Chất mở to mắt nhìn cậu, lần đầu tiên sau bao lần chối đây đẩy việc theo cậu tư Khanh thì Thường cũng đáp một câu nước đôi không đầu không đuôi. Chất thấy biểu cảm Thường mơ màng, thầm nghĩ chẳng lẽ nó đã thật sự lay động được cậu rồi. Nghĩ vậy, nó càng vui vẻ, cất tiếng nói:
"Đi đi, có tao theo nữa này."
"Tại sao mày cũng đi?" - Thường không hiểu hỏi.
"Hồi nãy cậu tư nói tiệm cậu đang thiếu người, nếu tao chịu học chữ nghĩa thì cậu sẽ mướn tao làm đứa học việc trong tiệm cậu."
Chất hớn hở đáp. Thường bật dậy, nhìn nó hỏi lại lần nữa:
"Thiệt hả?"
"Nãy tao cũng sợ cậu xạo, hỏi y chang mày xong xém bị cậu đập đó."
Thằng Chất giả bộ diễn lại nét mặt đăm đăm của Dương Khanh, sau đó bật cười. Nó thấy con ngươi Thường như mặt hồ nổi sóng, Chất đoán chừng có khi lần này không phải nhọc tâm mà thuyết phục thêm nữa.
Thời gian nghỉ trưa cũng không dài, Thường phủi phủi cỏ khô lẫn bụi đất bám trên người, nhanh chóng quay trở lại lớp học.
Buổi chiều nay học toán, sau khi giảng giải xong xuôi, thầy cho mấy bài tập cơ bản làm trước, Thường tiết thu nhanh nên chẳng mấy mà làm xong, duy cậu út Lộc đến một chữ cũng không thèm viết, nằm dài trên bàn nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3633005/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.