Cậu tư Khanh đi rồi, trán Thường nóng rẫy, mắt cậu mở thao láo cả đêm. Cái đầu bình thường vốn chẳng mấy nhanh nhẹn của Thường giờ phút này trở nên trống rỗng, cậu cứ nằm đờ ra đó, tiếng gà gáy, tiếng người lục tục đi làm cũng không ảnh hưởng chút gì đến cậu.
"Thường!"
Cửa phòng bị tông mạnh, thằng Chất oang oang gọi lớn, chợt phát hiện thằng bạn mình vẫn đang nằm trơ trơ trên giường, chút phản ứng cũng không có.
"Nè, mày làm sao vậy? Bộ bệnh hả? Đâu có nóng đâu ta?"
Chất vỗ vỗ mặt Thường mấy cái, rồi nó rờ trán cậu kiểm tra, ngay lúc bàn tay lạnh tanh vì sương lạnh của nó chạm vào chỗ cậu tư đặt môi kia, Thường hoàn hồn, giật mình bật dậy.
"Gì vậy?" - Thằng Chất thấy cậu cư xử bất thường, nghi hoặc hỏi - "Mày ổn không? Hay tối qua lại bị cậu tư đánh chửi gì à?"
"Cậu tư?"
Thường nghe hai chữ "cậu tư", cậu quay sang nhìn Chất, nó cũng chớp mắt nhìn lại cậu, gật đầu đáp:
"Ừ, tối qua cậu tư tới kiếm mày mà, hình như ổng còn xỉn thì phải."
"Vậy ra tối qua cậu đến phòng tao thiệt hả?" - Thường nhìn nó hỏi lại.
"Mày bị làm sao vậy? Tối qua mày còn hùa với cậu đuổi tao về mà." - Thằng Chất chẳng hiểu ra làm sao - "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Không..."
Tim Thường đập mạnh, cậu dần nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ Dương Khanh kể chuyện của Dương Lộc, nhớ nét mặt hắn buồn thiu, rồi nhớ đến nụ hôn tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3648290/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.