Cái lưng Thường cứng đơ, thẳng tắp, cái đầu trúc trắc quay về sau, trân trân nhìn "đứa nhà giàu" vừa làm lơ mình tối qua.
Hôm nay cậu tư Khanh ăn bận bảnh bao, đầu đội mũ nồi, áo sơ mi trắng, quần tây kèm dây đai chữ Y. Dưới trời nắng chói chang, vỏ đồng hồ quả quýt mạ vàng của hắn ánh lên ánh sáng chói mắt.
Dương Khanh đứng cách chỗ Thường chỉ vài bước chân, không biết đến từ lúc nào, nãy giờ cậu nói chuyện với thằng Chất đã nghe được bao nhiêu rồi.
"Thường, sao thấy cậu tư mà không đứng dậy chào, ngồi một đống đó?"
Thằng Chất thấy Thường cứ ngồi trơ trơ không biết phép tắc gì liền nhắc nhở cậu. Thường giật mình, vội chống người ngồi dậy, thế nhưng chưa kịp cất lời thì Dương Khanh đã hỏi:
"Sao bây giờ lại ở đây?"
Thường hơi ngớ ra một chút vì chưa hiểu ý hắn, sau đó mới nhớ ra chuyện mình phải hầu cậu út Lộc học, bèn thành thật đáp:
"Dạ, con học dở quá, thầy giáo không thích nên đuổi con đi."
"Thầy Danh không phải người sẽ tự ý đuổi học trò." - Dương Khanh nhìn chằm chằm cậu bình tĩnh nói - "Mày lại thả hồn vía đi đâu rồi đúng không?"
Thường bị nói trúng tim đen, càng cảm thấy Dương Khanh không chỉ đơn giản đang nhìn cậu nữa, bụng dạ cậu sắp bị hắn dẫm nát luôn rồi. Hai tay Thường nắm lại, đầu hơi cúi thấp, mắt cũng đảo sang chỗ khác, giọng nói nhỏ xíu chối:
"Đâu có đâu, tại con học dở thiệt mà."
"Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3620154/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.