Ban đêm, mặt trăng lưỡi liềm ẩn nấp sau tán cây, khoảng sân rộng lớn sau những ngày tăm tối giờ đây được ánh trăng yếu ớt thắp sáng đôi chút. Dưới ánh sáng ấy, sắc đỏ của mã não càng sậm màu, chất ngọc mờ đục rẻ tiền lại khiến thiếu niên cứ tẩn ngẩn tần ngần suốt cả buổi trời.
Thường đã nhìn đôi nhẫn này từ hồi ngồi trên xe về đến nhà, giờ này rảnh rỗi, lại lần nữa lấy nó ra mà ngắm nghía. Cậu nghĩ mãi cũng không ra vì sao đột nhiên bản thân lại tò mò với thứ trang sức nhỏ xíu này của phụ nữ, thế nhưng lòng cậu cứ bồn chồn chộn rộn.
Thường nhớ đến chiếc khăn tay thêu hoa thêu lá mà thiếu nữ ngại ngùng trao tay chàng trai trẻ, nhớ chiếc kiềng bằng bạc nhỏ xíu mà gã đàn ông run rẩy đeo vào tay người con gái hắn yêu.
"Bao giờ cho gạo bén sàng?
Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh?"
Mỗi mùa vụ về, đàn bà gặt lúa đàn ông khuân bao, vừa làm vừa trêu ghẹo lẫn nhau. Tuồng như khi ấy, chẳng ai nhớ là mình đang mệt mỏi, cái nghèo cũng không cản nổi những mộng mơ về một mái nhà ấm áp với người mà họ thương.
"Họ giàu, họ nghinh hôn, giá thú
Hai đứa mình nghèo, dụ dỗ nhau đi."
Gió đêm thổi đến khiến cơ thể Thường bất giác rùng mình, cậu thấy cũng không còn sớm nữa, cất vội chiếc nhẫn trở về chỗ cũ.
"Cạch!"
Vừa đi được mấy bước, cửa sổ căn phòng bên trái đột nhiên mở ra, bước chân Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3614497/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.