Sáng sớm trời vẫn còn chưa tỏ, một chiếc xe thổ mộ "lọc cọc" lắc lư chạy trên đường đất hướng thẳng về chợ huyện. Ngọc Diệp hơi buồn ngủ, cắn một miếng me dốt chua lè, khăn vải bên cạnh đã có một núi nho nhỏ hạt me.
Thường ngồi phía trước cùng với người xà ích đã lớn tuổi, câu được câu chăng với ông.
"Hổm rày nắng nóng quá chừng, tối cũng đứng gió, tui ngủ nghê không được gì hết."
"Con thấy chắc cũng sắp tới mùa mưa rồi, ráng chút xíu nữa là đỡ hơn à."
"Ừ, mà mùa mưa thì đưa đón khách lại khó chứ. Coi bộ sao cũng khổ hết ha ha ha."
Lão xà ích vui vẻ than vãn về nhân sinh, Thường cũng nhịn không được mà cười theo, đoạn cậu hỏi:
"Sau này con ông cũng theo nghề này luôn mà, đúng không?"
"Tui không con không cái, tới đời tui chắc không còn ai để truyền nghề đâu." - Lão xà ích đáp, tay vẫn thuần thục điều khiển ngựa chạy về phía trước.
"À..."
Thường gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, lão xà ích liếc nhìn cậu một cái, chợt lão lên tiếng:
"Mà nếu có, tui cũng không để nó theo cái nghề này đâu."
"Dạ?" - Thường quay sang khó hiểu nhìn lão.
Lão chầm chậm nói:
"Khổ lắm chứ sung sướng gì. Mấy người trong nghề với tui được mấy bữa ở cạnh vợ con. Mà kể cũng ngộ, cái nghề mình phải rong ruổi như vậy, con cái mình học hành đàng hoàng thì không để nó học, cứ vừa biết được vài chữ là lôi nó theo dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3562894/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.