“Alô.” Quân Khải bắt máy.
“Alô, ông... đang làm gì đó?” Đầu dây bên kia Trương Như Ngọc hơi ngập ngừng.
“Không làm gì cả.” Quân Khải chậm rãi trả lời, “Bà tìm tôi có việc gì thế?”.
Trương Như Ngọc do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng nói, “Ông chưa biết gì à? Cố Tư Bạch kiện tôi và Tú Anh ra tòa rồi, bên tòa án mới gửi giấy đến”.
Quân Khải biết ngay, nếu không có việc chắc chắn Trương Như Ngọc không nhớ đến người chồng như ông ấy.
“Cậu ấy kiện bà tội phỉ báng à?”
“Không, nếu chỉ có thế thì đã đơn giản, hình như cậu ta tra được ra chuyện vụ tai nạn năm xưa rồi.”
“Cái gì?” Quân Khải giật mình, suýt làm rơi điện thoại trong tay. “Bây giờ mối quan hệ của ông và Quân Dao tốt như thế, hay ông thử nói với nó xem. Nếu chuyện này bị lôi ra, không chỉ tôi chết, mà ông cũng chết”.
“Tôi biết rồi.” Nói rồi Quân Khải cúp máy, ngồi
VE
sụp xuống đất, một tay đưa lên giữ chặt trái tim đang nảy lên từng nhịp, máu huyết dường như cũng xộc lên não, khiến đầu óc choáng váng.
Mất một lúc lâu sau huyết áp mới ổn định lại một chút, Quân Khải từ từ đứng dậy, ngồi xuống ghế. Đã ba năm rưỡi rồi, nhưng những chuyện ấy như mới xảy ra ngày hôm qua, làm sao Quân Khải có thể quên được.
Qủa báo, cuối cùng quả báo cũng đến rồi! Làm việc ác tất gặp báo ứng.
Quân Khải run rẩy nhìn chiếc điện thoại trong tay, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, cảm thấy bản thân thật khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809202/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.