*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn những gia đình hàng xóm quây quần bên nhau, có đầy đủ thành viên, mà ít nhất cũng có hai người, có người trò chuyện, nói cười, thậm chí là cãi nhau cùng cũng bớt cô quạnh.
Bây giờ ông ấy thực sự thấm thía cái gọi là sự cô đơn của tuổi già rồi. Không một dấu hiệu, không một sự báo trước, đột ngột bị đẩy vào tình thế này khiến ông ấy mất mấy ngày suy nghĩ không thông, chẳng buồn ăn uống gì.
Rồi đột nhiên sáng hôm qua, có tiếng chuông cổng, Quân Khải mệt mỏi chậm chạp đi xuống, đã mấy ngày hầu như không ăn gì, chỉ uống chút sữa khiến cơ thể ông ấy yếu hẳn đi. Ngoài cổng là một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng người mập mạp, khuôn mặt phúc hậu.
“Chào bác, bác mới chuyển về khu này ạ? Em nhà đối diện, hôm nay nấu nồi chè, mang qua mời bác một ít lấy thảo”.
Nói rồi người phụ nữ đưa chiếc cốc qua, Quân Khải đón lấy.
“Bác rảnh thì qua nhà em chơi nhé. Ông nhà em cũng về hưu rồi, rảnh lắm, bác qua uống nước chè, chơi cờ với ông ấy”
“Vâng, cảm ơn cô”
“Thế em về nhé, khi nào rảnh bác nhớ qua chơi đấy”
Người phụ nữ trở về, dáng vẻ niềm nở, vui vẻ ấy khiến Quân Khải đột nhiên cảm thấy có sức
sống hơn, cũng lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm hàng xóm láng giềng. Thời trẻ bận túi bụi gây dựng sự nghiệp, đi sớm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809201/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.