4. Nguyên Nguyên Cô tựa hồ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng cũng có thể là mười sáu, mười lăm.
Dáng dấp cô cân xứng, tư thái xinh tươi như mọi thiếu nữ trưởng thành, song con ngươi thì trong vắt như nước, thần sắc cử chỉ hãy còn vương hơi thở con trẻ, dường như chẳng lớn hơn bé gái tuổi dậy thì là bao.
Nước da cô mịn màng, lại không phải trắng nõn, hẳn là do thường đi lại ngoài trời, được ánh nắng mạ lên một lớp màu như sắc đường mật.
Da thịt cô săn chắc trơn bóng, chỉ duy lòng bàn tay là xù xì, kết dày chai, có lẽ thường xuyên làm việc nặng.
Mái tóc cô dài mượt đen nhánh, song chỉ vấn thành hai búi tròn rất mực tùy ý qua loa, lúc này nom xù xù lỉa chỉa, có mấy lọn tóc bung ra rủ xuống.
Áo quần cô mặc rất tuềnh toàng, màu sắc tối cũ, không vừa người lắm, đại khái là cắt sửa lại từ đồ cũ của người khác.
Cô không đi giày, chân trần ngồi trên mặt đất, để lộ cả mắt cá chân, vùng da chỗ đó có vài nốt chấm bị muỗi đốt.
Hiển nhiên, cô là con gái nhà bần túng, song có vẻ như điều này chẳng hề gây trở ngại đến việc cô sống đời vui vẻ. Giờ đây, cô đang cầm mấy cành lau sậy trong tay, chợt trái chợt phải khua quất đuổi ruồi muỗi chung quanh, miệng còn khe khẽ hát ca dao.
Dường như chuyện đêm qua cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cô. Nếu cô là người như gái thanh lâu thì đương nhiên chẳng có gì lạ, đằng này… Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788711/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.