3. Đầm mộng Tay áo đón gió, khăn vấn tung bay, Phùng Kinh hổn hển dồn dập, lại chẳng chịu ngưng nghỉ, guồng chân chạy dọc theo bờ nước, đuổi kịp con thuyền rồng đò hoa đang trôi về phía mây nước kia là mục tiêu mơ hồ của chàng.
Qua vị hòa thượng, chàng biết được thời gian nàng ngồi thuyền ra bắc, vốn tưởng mình có thể hờ hững dửng dưng, chàng còn cố ý mời hai người bạn thân tìm một chỗ rượu thuần cảnh đẹp, đối ẩm hành lệnh, ngâm thơ điền từ vào lúc đó, nguyên là cười nói không dứt, ngà ngà tựa lên lan can lầu cao, tựa hồ đã quên mọi thứ liên quan đến nàng. Song chính vào lúc ấy, bên cạnh chàng lại có ca kỹ gảy tỳ bà, ngâm nga hát câu: “Núi Ngô xanh, núi Việt xanh, ngọn núi đôi bờ đưa đón quanh, biệt ly ai thấu tình? Chàng buồn tênh, thiếp buồn tênh, dải “đồng” tết mãi vẫn chưa thành, triều dâng phẳng dòng kênh. (*)”
(*) Bài “Trường tương tư” của Lâm Bô, bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.
Triều dâng phẳng dòng kênh.
Nụ cười chàng cứng lại, tâm trạng rối loạn, nhiệt độ sợi xuyến vàng trong ngực như đột ngột tăng cao, thiêu đốt ngay kề trái tim chàng.
Loading...
Người con gái hiểu chàng nhất trần gian một lần nữa sắp rời xa chàng. Ly biệt bữa này, thời gian đằng đẵng vắt ngang giữa họ có khi nào sẽ lại là một vòng mười năm? Hoặc giả, chàng sẽ không bao giờ được gặp lại nàng?
Chàng bỗng đứng bật dậy, không giải thích với bạn một chữ nào đã chạy tới chỗ thuyền khởi hành.
Thuyền lầu nàng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788710/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.