5. Nàng dâu Cuối cùng Phùng phu nhân cũng miễn cưỡng cho Nguyên Nguyên vào cửa, hoàn toàn là nhìn ở đứa trẻ trong bụng cô. Trước ngày rước dâu, cứ nghĩ tới gia thế nghèo hèn của Nguyên Nguyên là bà lại lắc đầu thở dài, thi thoảng còn gạt lệ, mà Nguyên Nguyên sau khi vào cửa cũng liên tục có những hành động kinh người: Trời vừa sáng đã không thấy bóng dáng đâu, đến gần trưa mới trở lại, bưng một chậu quần áo mới giặt xong ở bờ sông; chân trần chạy tới chạy lui quét tước phơi phóng trong sân, thấy khát bèn chạy tới cạnh giếng múc một thùng nước ngửa mặt uống liền; vì bắt một con gà xổng chuồng mà có thể trèo lên tận nóc nhà…
Phùng phu nhân bèn uyển chuyển khuyên cô, nhưng cô hoàn toàn chẳng hiểu được có gì không ổn, chẳng hạn như khuyên cô đi giày, cô thẳng thừng xua tay: “Không sao, đất không lạnh!” Khuyên cô đừng uống nước lã, cô lại nói: “Nước đun rồi sẽ mất ngọt, thôi khỏi đun cho đỡ phí củi lửa thì hơn.”
Sau nữa, Phùng phu nhân lấy đứa con ra kiên nhẫn giải thích với cô, nói làm vậy không tốt cho trẻ nhỏ, cô mới sửa từng thói.
Ngoài ra, cô còn có rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như húp canh quá to tiếng, thỉnh thoảng nói lời thô tục, thường xuyên khiến mẹ con Phùng thị trố mắt nhìn nhau, câm nín cạn lời.
Có điều, cô có một ưu điểm hàng đầu: Cô chân thành yêu chồng và mẹ chồng mình, hơn nữa còn luôn rất sẵn lòng biểu đạt điều đó.
Bởi thế nên Phùng Kinh và Phùng phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788712/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.