Mỵ Dung dựa vào vai Thế Huân một lúc lâu.
Nàng đã bình tĩnh.
Giọng nói khô khốc: ''Huân ở lại lâu không?''
Thục Thế Huân dịu dàng vuốt tóc em gái, ánh mắt đượm buồn, lắc đầu: "Không ở lại được, ba ngày thôi tôi sẽ đi. Vân cũng biết tôi đang làm quan lang của tôi Tuyền bộ mà. Đi lâu sẽ loạn.''
Mỵ Dung nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình. Xa cách quá lâu làm nàng nhất thời không biết nên cùng với Huân nói chuyện gì.
''Thế Linh Nương thì sao... Bà có khỏe không?'' Mỵ Dung tiện hỏi một câu như vậy.
''Tốt lắm, tôi mới từ chỗ bà trở về. Bà khỏe mạnh và còn nuôi một con mèo.'' Còn có một người chồng mới rồi. Nhưng điều này chàng không dám nói với Dung.
Đoán chừng nàng cũng đã biết.
Hai người nhất thời trầm ngâm, như vừa choáng.
Mỵ Dung lấy làm thắc mắc: ''Lần này sao Huân trở về được vậy?''
An Dương Vương không ưa Thế Huân, hai người trở mặt thành thù đã lâu, không lý nào lại tự nhiên gọi chàng về.
''Là nhờ Tú Vân mà.''
Nàng ngẩng mặt, căng mắt ngạc nhiên hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Duệ Lang bị chọc cười, lấy tay xoa mắt Mỵ Dung.
Bên mắt bị chàng xoa ấy thoáng chốc tê dại, nàng nháy một bên mắt, che dấu sung sướng tràn ra ngoài.
''Vương bảo nương lâu không gặp được tôi nên sinh nhung nhớ, muốn cho nương một bất ngờ.''
Con ngươi đen nhánh của nàng lóe lên một tia hi vọng, gấp gáp: ''Thế thì Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965420/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.