"Ơ, đàn anh đâu?" Người phát hiện ra Giản Xuân Triều nửa này còn không quay lại đầu tiên là La Lâm Dương. Bạn nhỏ chạy quanh lều trại một vòng không tìm được người, liền có chút sốt ruột. Hoắc Vân lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại an ủi La Lâm Dương: "Cậu đừng vội, tôi gọi cho anh ấy." Tiếng chuông điện thoại từ lều trại vọng ra, sắc mặt La Lâm Dương hơi trắng: "Anh ấy để điện thoại trong balo." Cát Hân Nguyên trợn mắt, không thèm để ý nói: "Không cần phải quan tâm anh ta, một thằng đàn ông chẳng lẽ còn có thể chạy lạc? Chị Nguỵ Hủ, chị cùng Phương....." Chưa nói dứt lời, nhìn thấy ánh mắt Phương Minh Chấp, giọng điệu nhỏ dần. Phương Minh Chấp không nói gì, đôi mắt màu hổ phách lạnh băng nhìn Cát Hân Nguyên, tựa như kiên nhẫn chờ cô ta nói xong. Nhưng khí thế từ trên cao nhìn xuống làm mọi người không khỏi im tiếng. Cát Hân Nguyên bị y nhìn đến lạnh cả người, uỷ khuất kéo Nguỵ Hủ, Nguỵ Hủ nhìn cô ta không lên tiếng chỉ lắc đầu. "Núi này hồi nhỏ tôi thường tới, xung quanh vô cùng quen thuộc. Cũng không rộng lắm, mọi người đừng lo lắng, để tôi đi tìm anh ấy." Hướng Thành Bân cầm đèn, xoay người muốn đi. "Tôi đi tìm em ấy." Sắc mặt Phương Minh Chấp hoàn toàn không có nét cười, lấy đèn từ trong tay Hướng Thành Bân. Hướng Thành Bân lại không chịu buông tay, cười tủm tỉm nói: "Nhiều con gái ở nơi này như vậy, có Phương thiếu cùng Lâm Dương ở đây bảo vệ tương đối an tâm." Phương Minh Chấp ánh mắt nguy hiểm, hiện ra tính xâm lược: "Tôi là chồng của Giản Xuân Triều." Hướng Thành Bân lại thấp giọng cười: "A, anh không nói tôi còn tưởng Phương thiếu cùng Ngụy tiểu thư là người yêu đấy." Nói xong hơi nghiêng đầu, nhìn Nguỵ Hủ e lệ ngượng ngùng cúi đầu cười, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm. Phương Minh Chấp đột nhiên lấy đèn trong tay Hướng Thành Bân, bóng dáng mọi thứ trong ánh đèn đung đưa: "Nguỵ tiểu thư là khách của tôi. Xuân Triều, em ấy là...." Y như muốn nói cái gì lại thôi. "Anh ấy là cái gì?" Hương Thành Bân hỏi, Phương Minh Chấp không trả lời được, mang theo thương xót buông lỏng đèn trong tay, "Vậy anh đi tìm đi." Thật ra Giản Xuân Triều cách bọn họ không xa, Phương Minh Chấp đi dọc theo hướng lều trại vài phút liền thấy ánh sáng đèn lò màu ấm mà Giản Xuân Triều mang theo. Phương Minh Chấp nhìn bóng dáng đang ôm đầu gối, vừa nhỏ lại rất ôn nhu. Ngoại trừ tóc Giản Xuân Triều bị gió đêm thổi bay, tấm lưng kia quả thực như một bức hoạ an tĩnh. Bốn phía đều là đêm đen yên tĩnh, chỉ có Giản Xuân Triều như một nguồn sáng ấm áp, làm người khác nhịn không được muốn tới gần. "Xuân Triều?" Phương Minh Chấp ở phía sau nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng. Người kia không đáp lại. Phương Minh Chấp lại gần cong lưng nhìn, hoá ra là ngủ rồi. Giản Xuân Triều tựa cằm trên đầu gối, hơi nghiêng đầu, lông mi nhỏ dài hơi rung động. Phương Minh Chấp trước giờ không để ý đến lông mi Giản Xuân Triều lại vừa dài vừa cong như trẻ con, nhịn không được duỗi tay sờ một chút, lông mi kia giống như cánh bướm giật mình hơi hơi run rẩy. Phương Minh Chấp thu tay lại, nhỏ giọng gọi: "Xuân Triều, đừng ngủ ở đây." Giản Xuân Triều mờ mịt mở to mắt, thấy Phương Minh Chấp liền tỉnh ngủ, thân thể không tự chủ được mà lùi xa một chút: "A, ngại quá." Hắn giơ tay xoa xoa mắt: "Tôi định ngồi đây một lát, không ngờ lại ngủ quên mất, còn phiền anh phải đi tìm." Phương Minh Chấp rõ ràng thấy hành động kia của hắn, bên tai lại vang lên câu hỏi của Hướng Thành Bân: "Anh ấy là gì?" Máu cả người dồn lên đỉnh đầu, một loạt ý nghĩ xa lạ tràn Lan trong não. Y đem đèn bỏ vào trong lồng ngực Giản Xuân Triều, rồi đem người từ dưới đất bế lên, không khỏi tự hỏi lòng mình trở về. Sự việc phát sinh đột ngột, Giản Xuân Triều kịp phản ứng lại liền đen mặt: "Phương thiếu, anh làm gì vậy?" Phương Minh Chấp ôm hắn, không tốn chút sức lực, bước đi vững vàng: "Người đi cùng hôm nay, có người nghi ngờ quan hệ hôn nhân của chúng ta." Giản Xuân Triều hận không thể chọc thủng lỗ tai, không biết giọng nói của Phương Minh Chấp mang theo một tia uỷ khuất hay là thính lực của chính mình có vấn đề. Nhưng nghĩ lại Giản Xuân Triều liền hiểu rõ, tối nay Phương Minh Chấp muốn ngủ cùng Nguỵ Hủ một cái lều, vì thế phụ hoạ nói: "Cũng đúng, nếu hôm nay anh muốn ngủ cùng Nguỵ tiểu thư, trước nên nói rõ ràng lập trường hôn nhân, đối với thanh danh hai người tương đối tốt." Nói xong lại an ủi Phương Minh Chấp, "Anh thật sự không cần lo lắng, Hoắc Vân với Lâm Dương không phải người hay nói lung tung, còn Cát Hân Nguyên lại tận tâm với Nguỵ Hủ, sẽ không làm tổn hại đến cô ấy. Còn tôi, Phương thiếu cư yên tâm, tôi không để ý đến thanh danh, tôi từng nói rồi, ly hôn anh có thể đổ hết lỗi lên đầu tôi...." "Em nói đủ chưa?" Ánh mắt Phương Minh Chấp thẳng tắp tìm kiếm phương hướng trong bóng tối, ngũ quan như điêu khắc, y không đợi Giản Xuân Triều trả lời, lại hỏi: "Còn không đủ?" Giản Xuân Triều cảm thấy mình rõ ràng thể hiện thành ý, vậy mà Phương Minh Chấp còn nổi giận vô cớ. Nhưng xét thấy an nguy bản thân còn ở trong tay Phương Minh Chấp, lỡ đâu y quăng hắn từ trên núi xuống, ngã chết cũng chỉ bị nói thành đường núi khó đi. Giản Xuân triều yêu quý sinh mệnh của mình, khó khan nói: "Nói đủ rồi." Suốt quãng đường còn lại hai người cũng không nói thêm gì, mọi nơi chỉ có tiếng bước chân nhỏ vụn của Phương Minh Chấp cùng tiếng thở của hai người. "A, bọn họ quay lại rồi." Hoắc vân nhìn thấy hai người, nói với người còn lại. Nguỵ Hủ chạy tới: "Minh Chấp vì sao lại bế anh Xuân Triều? Anh Xuân Triều bị thương sao?" Giản Xuân Triều không biết nói gì cho thích hợp, ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp. Phương Minh Chấp khôi phục thái độ bình thản, một bên ôm Giản Xuân Triều đi về phía lều trại, một bên giải thích: "Không bị thương, em ấy chỉ là mệt mỏi." Cát Hân Nguyên lần này không dám nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng 'à' một tiếng. Nguỵ Hủ thông minh nói: "Nếu anh Xuân triều mệt mỏi, chúng ta không đốt lửa trại nữa. Hôm nay ngắm trăng mất nhiều thời gian rồi, mọi người nghỉ sớm một chút cũng tốt." Cô nàng thật ra muốn đốt lửa trại, ánh mắt mong chờ nhìn Phương Minh Chấp, mong hắn nói gì đó. Nhưng Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân triều vào lều trại nói: "Mùa đông hanh khô, đốt lửa trại tương đối nguy hiểm. Nguỵ tiểu thư muốn xem lửa trại sau này tôi cùng Đông Hoa dẫn cô đi xem." Rõ ràng bị từ chối, nhưng Nguỵ Hủ cũng không phải nhân vật tàm thường, ngược lại lộ ra bộ dáng vui vẻ: "Minh Chấp, nói lời phải giữ lời nha." Giản Xuân Triều nghe bọn họ nói chuyện tôi tôi anh anh, quả thực đau đầu, nghĩ thầm sao không thể đợi lát nữa vào lều trại chặt chẽ nói chuyện với nhau? Hắn không rên một tiếng mở túi ngủ, đang chuẩn bị giả điếc lại nghe thấy tiếng Cát Hân Nguyên cố ý nói: "Mọi người đều ngủ, chúng ta đừng quấy rầy, đi thôi, chị Hoắc Vân, chúng ta về lều trại của mình." Hướng Thành Bân ngồi xổm trước cửa lều Giản Xuân Triều, hỏi: "Anh còn thiếu gì không? Lò giữ nhiệt đủ không?" Lúc này Giản Xuân Triều mới phát hiện không mang cục sạc, hắn nhìn điện thoại một chút, còn hơn 50% pin, chắc là đủ dùng, trả lời một câu: "Cái gì cũng không thiếu, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi." Bên ngoài dần dần yên tĩnh, Giản Xuân Triều ngồi trong lều một lát, không tạp niệm mà chui vào túi ngủ, không phát hiện ra thân ảnh cao lớn bên ngoài lều trại không tiếng động mà tới gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]