Ngoại trừ kính viễn vọng quá nặng, thì đồ vật khác với đàn ông mà nói mang không cần quá sức. Cuối cùng La Lâm Dương cũng mang đồ đạc trên xe bọn họ chia cho mỗi người một ít.
Lên núi 1800, mọi người cùng nhau tán gẫu nói chuyện, không lâu sau đã tới đích.
Giản Xuân Triều mấy đời không ra khỏi cửa, chỉ dựa vào việc đi công đức, chạy chạy ở phòng gym, thể lực đã sớm không còn như trước. Nhưng hắn lại sợ nếu tỏ ra mệt mỏi sẽ phiền đến người khác, nên nhịn suốt một đường, đến đỉnh núi liền thở một hơi, cũng may trời tối đen, người khác không nhìn thấy được.
"Bây giờ còn sớm, chúng ta dựng lều trại trước đi." Hoắc Vân đưa ra ý kiến.
Giản Xuân Triều trong bóng tối bất động thanh sắc, điều chỉnh hô hấp. Nghe thấy Hướng Thành Bân ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Ổn không? Cần uống chút nước ấm không?"
Giản Xuân Triều bị người này làm cho giật mình, bất đắc dĩ xua xua tay: "Không sao không sao, không cần để ý đến tôi."
"Bốn lều trại, mỗi cái hai người, tôi cùng chị Hoắc Vân một cái, Lâm Dương cùng anh Thành Bân một cái, Nguỵ Hủ một mình không an toàn, chắc là cần một người đến bảo vệ!" Cát Hân Nguyên sắp xếp rỗ ràng, cố ý nhìn Phương Minh Chấp cùng Giản Xuân Triều, nhìn tới nhìn lui.
Giản Xuân Triều còn không biết cái loại ý tứ kia thì hắn là thằng ngu. Hắn rất ổn, nhún vai nói: "Tôi ở một mình cũng được, sáng mai dậy đừng để tôi lại đây một mình là được."
La Lâm Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028641/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.