Sáng sớm, Giản Xuân Triều còn lơ mơ ngủ dậy, từ lều trại ra thiếu chút nữa thì bị người ở ngồi ở cửa làm ngã. Hắn xoa xoa chân nhìn kỹ xem ai, mới rời giường đã bị làm cho bực mình: "Phương Minh Chấp, anh bệnh à? Sáng sớm không ngủ, ở đây làm gì?"
Phương Minh Chấp vỗ vỗ quần đứng dậy, dường như không có việc gì nói: "Tôi muốn ngắm mặt trời mọc."
"Phương Minh Chấp, anh ngồi ở đây cả một đêm?" Giản Xuân Triều nhìn tư thế y đứng lên có chút khó khăn, hỏi.
"Không." Phương Minh Chấp cúi đầu phủ nhận.
Giản Xuân Triều thở dài, đặt tay lên lưng Phương Minh Chấp, lạnh lẽo đến cứng đờ. Giản Xuân Triều ngẩng đầu hỏi: "Như này vẫn còn chối sao?"
Nét ôn nhu trên mặt Phương Minh Chấp phai nhạt, thoáng sững sờ, lông mi rủ xuống che đi cảm xúc nới đáy mắt, mở miệng lại lạnh lùng: "Không phải."
Giản Xuân Triều cảm thấy chuyện này không có gì để tranh cãi. Người ta đã nói không là không, có thể người ta thật sự dậy sớm xem mặt trời mọc, trời lạnh như vậy, ngồi một lát là lạnh rồi cũng không có gì lạ.
Giản Xuân Triều nhún vai: "Vậy anh uống chút nước ấm đi, công việc bận rộn như vậy, nếu bị ốm sẽ không tốt."
Phương Minh Chấp không nói gì, xoay người rời đi, bước đi cũng không được nhanh nhẹn. Giản Xuân Triều cảm thấy có chút chói mắt, nhưng nhìn lại bản thân mình, vẫn là không nên lên tiếng.
Loại vận động như đi leo núi này, phần lớn mọi người đều phải có ý chí lớn, lúc tới nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028643/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.