Người nào đó làm cho chiếc giường bệnh bỗng có chút chật chội. Kiều Ngữ Tịch nhuốt nước bọt, nằm thẳng ngay ngắn, hai bàn tay còn đang tóm lấy mép chăn che qua mặt, chỉ để lộ hai đôi mắt vẫn đang mở lớn.
Kiều Ngữ Tịch: "Đây là giường bệnh của tôi."
Mạc Hàn: "Không phải em lo tôi bị lạnh sao, tôi thấy chỗ này là nơi ấm nhất trong căn phòng này rồi."
Kiều Ngữ Tịch: "Anh muốn chỗ ấm áp thì có thể về căn nhà lớn của anh, tranh giường bệnh của tôi làm gì chứ, chiếc giường này cũng chỉ có nhỏ như vậy, rất chật."
Mạc Hàn quay sang, kéo cô ôm vào lòng, Kiều Ngữ Tịch kinh ngạc hô lên một tiếng, không kịp phản ứng đã bị chìm vào trong chiếc ôm ấp áp của anh.
Mạc Hàn: "Như vậy sẽ không chật nữa."
Kiều Ngữ Tịch vùng vẫy: "Anh làm gì vậy hả?"
Mạc Hàn giọng có chút khàn, âm trầm lên tiếng phía trên đỉnh đầu cô: "Ngoan nào, em còn đang bị thương đấy."
Sự kiềm chế của anh có tốt đến đâu thì cũng sẽ phải chịu thua nếu cô cứ động đậy trong lòng anh thế này.
Kiều Ngữ Tịch nhận ra, bản thân cô thật sự không hề bài xích sự động chạm của anh, mà còn cảm thấy cái ôm này của anh thật sự rất có mị lực, mùi thơm thanh mát từ ngừoi anh làm cô tham lam muốn tiến tới rúc vào lồng ngực anh.
Thấy cô ngoan ngoãn không phản kháng nữa, tay anh nhẹ vuốt dọc sống lưng cô dỗ dành: "Ngoan, mau ngủ đi."
Vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3590538/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.