Chỉ là, anh đâu cần phải làm những việc đó cho cô. Kiều Ngữ Tịch không muốn có một ngày cô quá dựa dẫm vào anh, nhưng lại không thể dựa cả đời.
Tình cảm của con ngừoi, có thể bền vững được bao lâu chứ, huống hồ hai ngừoi cũng quen biết chưa bao lâu. Hay chỉ vì một lần ngoài ý muốn kia nên anh mới như vậy?
"Khụ, khụ... À thì, tôi muốn xuất viện."
Kiều Ngữ Tịch thử thăm dò ý của Mạc Hàn, nhưng lại nhận được cái nhìn lạnh lùng của anh:
"Em có chắc em có thể ra viện với tình trạng hiện tại?"
Kiều Ngữ Tịch:" Thương thế không lớn lắm, tôi thấy rất ổn mà."
Mạc Hàn:" Không được."
Kiều Ngữ Tịch ỉu xìu, cô thật sự không thích ở bệnh viện chút nào cả.
Nhận ra vẻ mất mát của cô, còn nhìn được cả vẻ mặt có chút hờn dỗi mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra,
Mạc Hàn không muốn làm cô thất vọng, anh nghiêm giọng nói:
"Em muốn ra viện cũng được thôi, tôi sẽ báo bác Kiều về chăm sóc cho em."
Đang vui mừng thì lại nghe thấy nửa câu sau, Kiều Ngữ Tịch lại ỉu xìu xuống. Mạc Hàn hơi nhếch mép cười:
"Hoặc là, em tới nhà tôi dưỡng thương."
Kiều Ngữ Tịch tròn mắt nhìn anh, định nói ra câu từ chối, nhưng ngay sau đó, lại thấy y tá đẩy xa thuốc tiến vào, bên trên còn có kim tiêm, mà đối với cô kích thước kia quá sợ hãi đi.
Kiều Ngữ Tịch vội quay sang nhìn Mạc Hàn, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3590539/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.