Buổi tối hôm đó Trần Văn nhận được một cú điện thoại. Cô thông báo với phó quản lý một tiếng rồi ra khỏi quán bar. Từ cửa chính đi ra cô liền trông thấy Triệu Khải Ngôn. Anh đang tựa vào lan can trên giao lộ, khủy tay đặt trên lan can, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đã được mồi lửa nhưng chưa hút, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Vì đang đứng dưới cơn mưa nhỏ nên trên tóc anh có phủ một lớp ẩm ướt. Trần Văn thực sự hiếm khi thấy Triệu Khải Ngôn có dáng vẻ cô đơn đến vậy, phần lớn thời điểm anh đều có phong thái rất xuất chúng, cử chỉ rất phong nhã, thế nhưng vẻ suy sụp của Triệu Khải Ngôn lúc này trông cũng rất gợi cảm. Trần Văn không thể không thừa nhận đã quen biết với Triệu Khải Ngôn nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là mỗi lần từ anh lại toát ra một mị lực khác thường. Thế nhưng anh ấy vẫn cố tình lạnh nhạt... 
Tiếng giày cao gót của Trần Văn vang lên nhắc nhở người đang đứng cách đó ba thước. Triệu Khải Ngôn dập tàn thuốc và chờ người bạn tốt tới gần. 
"Anh tới Bắc Kinh khi nào vậy?" 
"Hôm nay." Giọng của Triệu Khải Ngôn có chút khàn khàn. 
"A, vậy thực sự quá vinh hạnh, ngày đầu tới đây anh đã tìm em rồi." Trần Văn đăm chiêu nhìn anh rồi lập tức nói, "Anh có muốn vào trong làm một chén không? Trông anh có vẻ... tâm trạng không được tốt đấy!" 
Khải Ngôn cười lặng lẽ. Thì ra biểu hiện của mình lại rõ ràng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628946/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.