Thân thể màu đồng rắn chắc dẻo dai ấy dưới ánh đèn mờ ảo tạo nên một cảm giác vô cùng đặc biệt. Anh kéo tay cô rồi nhẹ nhàng đặt lên bờ ngực vạm vỡ của mình. Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến. Ngón tay của người ấy nắm chặt lấy tay cô, dẫn dắt cô từ từ trượt dọc theo đường cong của cơ bụng gợi cảm. Cô cảm giác được cơ thể cân xứng ấy đang khẽ run rẩy... Đôi mắt sâu thẳm ẩn trong bóng đêm mang đầy vẻ tĩnh lặng cô đơn, cũng mang theo vài phần khẩn thiết như đứa trẻ lạc đường, sau đó, anh chậm rãi tới gần... 
Nguyễn Tĩnh bừng tỉnh. Cô trừng mắt nhìn lên trần nhà rồi mười giây sau mới ai oán kêu lên một câu và rúc thật sâu vào trong chăn, "Không phải chứ..." 
Thời gian trôi qua, Nguyễn Tĩnh vẫn chăm chỉ chạy bộ mỗi ngày, thỉnh thoảng cô có đi đánh bóng, công việc ở phòng tranh cũng vẫn tiếp tục, có lúc bận, có lúc rảnh. Sau khi Tưởng Nghiêm dọn đi, trong nhà cũng không có gì khác thường, thực tế phải nói là mọi thứ đã trở lại quỹ đạo bình thường. 
Một ngày nọ cô dắt theo chú chó cưng cùng đi chạy bộ. Theo quán tính, khi chạy tới cửa hàng bán đồ ăn sáng, cô bất giác đợi đến năm phút đồng hồ. Mãi cho đến khi uống xong cốc trà cô mới kéo theo Edward rời đi. 
Sau đó một thời gian Nguyễn Tĩnh bắt đầu bị ép đi xem mặt liên tục. Cô không biết mình lại được ưa thích như thế, những lần xem mặt gần đây có kết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628944/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.