Ngoài Quy Lạc, một đội quân nữa vẫn đang nhìn chằm chằm về phía đại quân Vân Thường và Đông Lâm.
Sau khi TắcDoãn từ quan ẩn cư, Nhược Hàn lên nắm giữ vị trí thượng tướng quân.Nhược Hàn theo Tắc Doãn đã nhiều năm, nam chinh bắc chiến, công trạnghiển hách, lại có tài ứng biến, lần này thăng quan nằm trong dự đoán của tất cả mọi người.
Nhược Hàndẫn theo đại quân đóng ở một nơi cách biên cương Bắc Mạc không xa. Lầntrước, suýt chút nữa đội quân Bắc Mạc đã tan tành trong tay Sở Bắc Tiệp, các tướng sĩ Bắc Mạc coi Sở Bắc Tiệp như họa hổ lang. Có thể nhân lúcđại chiến Vân Thường – Đông Lâm nổ ra mà giậu đổ bìm leo, giết được SởBắc Tiệp thì quả là có lợi lớn đối với Bắc Mạc.
Nhưng…
“Đại chiến kết thúc rồi.”
“Không phải kết thúc, mà là chưa hề xảy ra.”
“Việc này là thế nào?”
Trong trướng soái, Nhược Hàn đặt quân báo xuống bàn, chắp hai tay sau lưng, ngẩng lên nhìn đỉnh lều tròn tròn.
“Thượng tướng quân?”
“Bạch SínhĐình…” Nhược Hàn có vẻ đang hồi tưởng, suy nghĩ của hắn dường như quayvề thành Kham Bố ngày đó, “Bạch cô nương, rốt cuộc bức thư của cô nươngviết những gì mà có thể hóa giải được cả một trận đại chiến? Nhược Hànthật không biết nên thất vọng, hay khâm phục cô nương.” Khóe môi NhượcHàn nhếch lên nụ cười chua xót.
Cho đến bâygiờ, hắn vẫn nhớ rõ tiếng đàn ngày hôm ấy. Tường thành Kham Bố tanhoang, lung lay sắp đổ, mấy vạn tinh binh của Sở Bắc Tiệp xuất hiện bênngoài, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148645/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.