Vương cung Đông Lâm.
“Tin vui!Tin vui, Đại vương!” Lão Thừa tướng Sở Tại Nhiên tay cầm quân báo, vộivã chạy vào tẩm cung của Đông Lâm vương, chưa vào đến cửa, tiếng hô xúcđộng của ông đã vang vào tận trong cung.
Đông Lâmvương bệnh đã nhiều ngày, liên tục hôn mê, Vương hậu phải đích thân hầuhạ bên long sàng, nghe vậy liền quay lại, đúng lúc thấy Sở Tại Nhiên vào tới, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”.
“Nương nương, Trấn Bắc vương rút quân rồi, kết thúc đại chiến rồi.”
Vương hậu sững sờ, hồi lâu vẫn không dám tin: “Trấn Bắc vương không giao chiến với đại quân Vân Thường nữa ư?”.
Bàn tay cầmquân báo của Sở Tại Nhiên vẫn run rẩy: “Chỉ một chút nữa thôi. Thần nghe nói hai bên đã dàn trận sẵn sàng nghênh chiến, Công chúa Vân Thườngbỗng nhiên xuất hiện, thuyết phục Trấn Bắc vương lui binh. Nương nương,vậy cũng coi như giữ được hàng vạn tính mạng của tướng sĩ Đông Lâm”.
“Nói lại lần nữa”, giọng yếu ớt vang lên trên long sàng.
“Đại vương!Đại vương tỉnh rồi?”, Vương hậu ngạc nhiên, vội vã đỡ Đông Lâm vươngđang cố ngồi dậy: “Đại vương cẩn thận, ngự y nói, người cần tĩnh dưỡng”.
Đông Lâm vương yếu ớt xua tay, ánh mắt nhìn về phía Sở Tại Nhiên: “Thừa tướng nói lại xem, Trấn Bắc vương làm sao?”.
“Bẩm Đạivương, Trấn Bắc vương rút binh rồi. Đại quân Đông Lâm và Vân Thườngkhông giao chiến”. Tuy mái tóc đã hoa râm, nhưng Sở Tại Nhiên vẫn khỏemạnh, lòng đầy nhiệt huyết.
“Ồ?” ĐôngLâm vương như đang nghiền ngẫm từng lời Sở Tại Nhiên nói, có lẽ nhấtthời chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148643/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.